Lý Tấn Nhất bị cái hào khí tràn đầy toàn thân cùng cơn tức giận của Tiểu công chúa làm cho sợ đến ngây người!
Trời ơi! Quả nhiên thiếu nữ tới từ kinh thành đều là toàn thân lấp lánh ánh tiền cả a! Mình hẳn nên cùng nàng nói chuyện cho thật tử tế vào mới được!
Lý Quý Hâm là cái người lớn lên ở trên đỉnh Hoa Xà sơn nghèo nàn đã quen, bản thân nàng cũng không phải là trời sinh ra đối với đồng tiền có cuồng nhiệt theo đuổi, mà là dù có nghèo cũng không bắt được nàng phải theo đuổi một chút tiền chinh.
Cho nên khi thấy như vậy nàng liếc mắt nói đầy vẻ tức giận: "Trước khi chúng ta xuất phát rời khỏi hoàng cung, mẫu hậu đã chuẩn bị cho ngươi từ trước rồi."
Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn trời.
Ôi! Mỹ Nhân Nữ Phó mà lại nhìn chằm chằm vào chút tiền lẻ trong túi của mình nha! Điều này hình như cũng không phải chuyện gì quá xấu! Ít nhất thì nếu sau này nàng không vui, mình cũng đã biết có thể cầm tiền đi dỗ dành nàng là được rồi.
Vì vậy công chúa ngốc vung tay một cái, đầy vẻ vô tội mà trả lời: "Đều ở chỗ Thanh Thư cả chứ đâu! Cho tới bây giờ A Dao cũng chưa từng mang theo tiền mà.
Mỹ Nhân Nữ Phó hãy bảo Thanh Thư đi mua gạo đi, nếu không thì cũng đừng bảo Thanh Thư mua gạo làm gì, chỉ cần mang tiền tới là được rồi."
Làm vậy sao được! Không có gạo Hoa Xà sơn sẽ ăn cái gì? Mất công kiếm tiền còn không phải chỉ vì mua gạo hay sao!
Lý Quý Hâm chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt cái đầu không ngốc của công chúa ngốc một cái, rồi dịu dàng nói với nàng: "Sau này tiền của A Dao có thể đem gửi ở chỗ ta là được rồi."
Nàng vừa dứt lời thì có cảm giác người nào đó vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của mình một cái.
Lý Tấn Nhất đứng ở bên chân nàng ngẩng đầu lên, túm tóc mao trên đầu dựng thẳng lên.
Nàng híp nửa con mắt, nhìn bàn tay Lý Quý Hâm đang đặt ở trên đầu công chúa ngốc rồi chỉ chỉ cái đầu của mình: "Sờ ~ "
Lý Quý Hâm: "..."
Nàng nhận ra một điều là, nếu còn trên Hoa Xà sơn, trước mặt công chúa ngốc cùng tiểu sư muội, tốt nhất mình đừng nên làm ra một vài động tác thân mật, nếu không, cái gì cũng phải làm đến hai lần.
Huống chi, tại Hoa Xà sơn này còn có một sư phụ luôn không làm mình bớt lo lắng đây.
Trong khi các nàng đang đứng nói chuyện ở bên ngoài nhà gỗ trên đỉnh núi, ở trong phòng phu nhân Hoa Xà đã xem thấu hết thảy.
Cửa sổ nhà gỗ hướng thẳng về phía chỗ đứng của ba người, chỉ cần nhìn qua chấn song là thấy hết tất cả.
Phu nhân Hoa Xà cúi đầu như là đang đếm thứ gì đó, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn đến bọn họ.
Nhưng mà hai chị em đều biết, sư phụ không cần nhìn, chỉ cần dựa vào lỗ tai của mình cũng liền biết được chuyện gì xảy ra trong vòng chu vi mười dặm.
Tỷ như Lý Tấn Nhất cùng công chúa ngốc cùng nhau tranh cãi, tỷ như Lý Quý Hâm giết chết một con kiến...!Nếu như tại Hoa Xà sơn này mà lại không sinh ra được một người như thần linh như vậy, vậy thì toàn cõi Đông Châu cũng không thể sinh ra người thần được.
Một hạt gạo từ trong cửa sổ "vèo" một tiếng bay ra, như một đạo ảo ảnh mơ hồ vọt tới.
Lý Tấn Nhất vừa làm một cú lộn mèo đưa tay đón lấy hạt gạo vừa vỗ một cái lên cái ngực kẹp lép của mình: "May quá! May quá đi! May mà đón kịp hạt gạo của sư phụ! Nếu như để lãng phí một hạt gạo này của sư phụ thì tối hôm nay lại phải ăn trái cây rừng nữa rồi.
Sư phụ đang gọi chúng ta đấy! Sư tỷ, chúng ta mau vào đi thôi!"
Công chúa ngốc túm chặt lấy một bên chân của Lý Quý Hâm một bước cũng không dám đi.
Dùng hạt gạo để tập kích đệ tử, sư phụ này thật là quá đáng sợ! Một người đối với cơm yêu đến tận xương tủy, vậy mà lại lấy ngay cái thứ nàng đã dùng tình cảm chân thành nhất mà đối đãi kia đi làm vũ khí, đó phải là hận đến mức cao nhất rồi a! Chẳng lẽ vì bản thân mình vừa mới đáp ứng cung cấp lương thực cho Hoa Xà sơn nhưng lại không mang theo tiền, cho nên sư phụ của Mỹ Nhân Nữ Phó mới nổi cơn tức giận? Ngẫm lại đều cảm thấy thật là đáng sợ!
Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa an ủi: "Không sao đâu! Sư phụ là một người rất tốt."
Cái tai của phu nhân Hoa Xà run lên một cái.
Từ nơi thật xa truyền tới tiếng của nàng, trung khí mười phần: "Hình như ta nghe thấy A Hâm ở sau lưng nói ta đẹp!"
Bước chân Lý Quý Hâm ngừng lại một lát.
Vẫn là cái phong cách này, đối với cái đại đồ đệ bỏ nhà ra đi hơn một tháng nay, thái độ của phu nhân Hoa Xà một chút đều không thay đổi.
Phu nhân Hoa Xà là người như thế nào, nên làm sao để đối phó, Lý Quý Hâm vẫn luôn rất rõ ràng nhất, vì vậy nàng dùng bước chân nhỏ chạy tới: "Sư phụ, A Hâm đã trở lại!"
"À ha, đã trở lại!" Nãy giờ vẫn cúi đầu nhìn hạt gạo trong tay, phu nhân Hoa Xà ngẩng đầu lên, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới mở miệng: "Còn nhớ có ta người sư phụ này? Đoản kiếm không chịu bán đi? Chính mình ăn sung mặc sướng thì có còn nhớ trừ lại lại phần cơm cho ta hay không? Ngươi cái đứa trẻ xui xẻo này, đã không chịu bán đi thanh đoản kiếm lại còn đem bản thân mình bán vào hoàng cung, ngươi làm sao để ta nói ngươi bây giờ đây?"
"Sư phụ nói thế nào cũng đều được." Lý Quý Hâm nghiêm túc trả lời: "A Hâm xin rửa tai chăm chú lắng nghe."
Phu nhân Hoa Xà thở dài: "Ngươi cái đứa trẻ xúi quẩy này, hoàng cung là cái như thế nào, là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào sao? Nơi đó là đầm rồng hang cọp, nếu như ngươi mà xảy ra chuyện gì, ai sẽ thay Hoa Xà sơn đi mua lương thực đây?"
Phu nhân Hoa Xà còn đang muốn nói tiếp, nhưng công chúa ngốc ở một bên lại là mất hứng.
Sao hả, coi thường nàng thì cũng được đi, thế nhưng lại còn muốn trách cứ Mỹ Nhân Nữ Phó! Vấn đề trọng yếu hơn cả chính là, nàng cảm thấy Hoa Xà sơn là cái nơi nghèo đến nỗi đáy nồi không có đến một chút cặn vậy mà lại dám cho là so với hoàng cung còn tốt hơn! Trong hoàng cung còn có Tiểu công chúa khả ái như nàng đây, nhưng Hoa Xà sơn thì có cái gì? Có một tiểu sư muội luyên thuyên hay sao?
Công chúa ngốc bước một bước thật dài về phía trước rồi dừng lại ở trước mặt Lý Quý Hâm, nàng vừa chống nạnh vừa bĩu môi: "Ngươi nói không đúng! Hoàng cung mới không phải đầm rồng hang hổ! Trong hoàng cung ăn đủ no, mặc đủ ấm, chỗ ở lại còn rất tốt!" Nói xong mấy lời này rồi, lại cảm thấy như vậy vẫn không đủ sức thuyết phục, nên lại bổ sung thêm: "Mỹ Nhân Nữ Phó mới không phải sinh ra là để mua gạo cho Hoa Xà sơn! Bổn công chúa đã nói rồi, chuyện cơm gạo của Hoa Xà sơn đã có ta bao! Một hồi nữa sẽ có người đem gạo đưa tới!"
Thật là lẽ thẳng khí hùng! Lý Quý Hâm chỉ biết đưa tay đỡ trán.
Tính khí của phu nhân Hoa Xà cũng không tệ, nếu không, công chúa ngốc đã bị nàng vứt xuống dưới chân núi từ lâu rồi.
Ước chừng đây là một lần nữa nàng nghe được có người nói bao Hoa Xà sơn vấn đề cơm nước, cho nên lúc này phu nhân Hoa Xà mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn thoáng qua công chúa ngốc một cái.
Công chúa ngốc lùn lùn, trăng trắng, trông giống như một cục bột nếp vậy.
Hiện tại nàng đang vì Mỹ Nhân Nữ Phó mà bất bình giùm, toàn thân tản ra cái khí tức cực kỳ cảnh