Nếu như giờ phút này mà Hoàng hậu nương nương đích thân có mặt ở Hoa Xà sơn, nhất định là không làm sao thích được những lời này.
Rõ ràng là ai thì cũng giống nhau cả thôi, vậy thì còn phân cái gì ngươi ta ở đây nữa?
Nhưng mà Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc lại ngửi được từ nơi này cái mùi bát quái nồng nặc.
Cái người đương kim quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương, cùng với phu nhân Hoa Xà, người đã từng được mọi người xem như là nữ thần trong lòng mình, vậy mà lại có một quá khứ không thể không nói đến!
Lý Tấn Nhất đang chuẩn bị leo lên cây, nghe thấy vậy bàn chân liền trượt dài một cái, từ lưng chừng một cái cây tuột xuống dưới đất.
Nàng nhan nhẹn nhặt được đâu đó một cái ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngồi ở trước mặt phu nhân Hoa Xà, điệu bộ này của nàng chỉ còn thiếu nước vừa gõ bát vừa kêu: Chuyện xưa! Chuyện xưa! Chuyện xưa!
Mà trong lòng Lý Quý Hâm lại đang nghĩ: chuyện này bày ra ở ngay trước mặt công chúa ngốc, vậy nên nói như thế nào đây?
Còn cái người không hề ngốc là công chúa ngốc, nàng thực không hy vọng chuyện ngày còn trẻ của mẫu hậu bị lôi ra ánh sáng.
Mặc dù Hoa Xà sơn chỉ có bốn người, nhưng biết đâu lại có tai vách mạch rừng.
Phu nhân Hoa Xà hết sức hài lòng, nàng nói: "Sao hả, đây là chuyện của người lớn chứ đâu, đám con nít không nên chen miệng vào.
A Hâm, đi nấu cơm đi."
Lý Tấn Nhất bỉu môi một cái, nàng cầm lên cái ghế băng nhỏ rồi bỏ đi.
Hừ! Không có chuyện xưa! Một chút cũng không vui!
Công chúa ngốc túm lấy vạt áo của Lý Quý Hâm mà đau lòng đến không tả nổi: "Ta đã nói Mỹ Nhân Nữ Phó sống ở chỗ này nhất định là rất khổ cực, ngay cả chuyện nấu cơm này mà Mỹ Nhân Nữ Phó cũng phải tự mình ra tay.
Mỹ Nhân Nữ Phó cũng đâu phải là phu khuân vác chứ! Hu hu hu...!A Dao đau lòng cho cái...!tay của Mỹ Nhân Nữ Phó."
Đôi bàn tay kia vừa trắng vừa thon lại vừa dài, nhưng vì phải trường kỳ làm lụng cùng cầm vũ khí luyện võ, trên bàn tay ấy có không ít vết chai sần.
Công chúa ngốc sờ sờ bàn tay của Lý Quý Hâm, trong lòng vô cùng khổ sở.
Phu nhân Hoa Xà ném tới một cái ánh mắt: Sư phụ là người từng trải, sư phụ cũng hiểu mà!
Lý Quý Hâm khóc không ra nước mắt: sư phụ ngươi không thể chỉ vì công chúa ngốc bao ăn cho Hoa Xà sơn mà ăn đậu hủ đồ đệ của con như vậy a!
Vào lúc này phu nhân Hoa Xà vừa mân mê hạt gạo trong tay vừa khẽ thở dài rồi nói: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, thục nữ hảo cầu." Vừa nói xong nàng liền hát lên.
Giọng hát của phu nhân Hoa Xà rất hay, tiếng hát của nàng ngọt ngào, du dương vượt qua mấy ngọn núi, lượn lờ trên không trung.
Vừa mới nghe thấy, công chúa ngốc đã cảm thấy bài hát này có chút quen tai.
Mẫu hậu cũng từng hát, nhưng chỉ thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya thanh vắng Người mới khe khẽ hát lên mấy câu, như là đang một mình hoài niệm.
Sau đó Đức Phi cũng học được, từ trong Dục Tú cung lạnh như băng thỉnh thoảng sẽ truyền tới một ít âm thanh, có đôi khi là tiếng hát, có lúc là tiếng gõ mõ.
Đem ba người này so sánh với nhau thì thấy, lời ca của phu nhân Hoa Xà lay động lòng người nhất.
Giọng của nàng vang xa rất có lực xuyên thấu, giống như muốn đâm vào trong lòng của người ta vậy.
"Nghe thật là hay." Công chúa ngốc đưa tay chống cằm: "Đây là lần đầu tiên A Dao được nghe thứ âm thanh dễ nghe như vậy."
Không biết là từ nơi nào tiểu sư muội đột nhiên thò lại gần, nàng đứng trước ở công chúa ngốc hạ giọng thật thấp để nói với nàng: "Ngày nào sư phụ cũng ở đây hát bài hát này.
Nàng hát đến cảm thiên động địa, cảm động đến tận phế phủ.
Ta nói cho ngươi biết nhé, chỉ những khi hát bài này giọng của sư phụ mới dễ nghe như vậy đấy.
Ngươi ngàn vạn lần không nên để cho cái vẻ này lừa gạt.
Chỉ lúc nào hát bài hát này sư phụ mới ôn nhu như vậy, còn bình thường nàng là quỷ keo kiệt, một hạt gạo cũng không chịu lãng phí! À đúng rồi, ban nãy ngươi có nói cơm nước của Hoa Xà sơn ngươi sẽ bao hết là thật sao? Nếu vậy sư tỷ cũng không cần phải xuống núi bán thân nữa, sau này nàng có thể ở lại Hoa Xà sơn làm bạn với Tấn Nhất rồi! Ngươi đáng yêu như vậy nếu không thì cũng ở lại Hoa Xà sơn đi, nơi này có rất nhiều động vật nhỏ để mà chơi đùa, chẳng hạn như cái này a...!Cái kia a..." Lý Tấn Nhất đưa tay chỉ một bóng đen ở phía xa xa, nhìn qua thì giống như là một con chó sói.
Công chúa ngốc rùng mình một cái: "Nhỏ vậy...!mà là động vật nhỏ?"
Lý Tấn Nhất mãnh liệt gật đầu một cái: "Ngươi cứ chờ ở đây, để ta đi bắt cho ngươi chơi! Ngàn vạn lần chớ đi đâu nhé, nhất định phải ở chỗ này chờ ta!" Nói xong nàng thoắt biến mất, chỉ để lại chút tiếng động như nước gợn sóng, chỉ trong phút chốc bóng dáng của người này đã cùng núi thẳm hòa làm một.
Công chúa ngốc bị dọa sợ đến nỗi phải túm chặt lấy người đang muốn đi nấu cơm là Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó...!Quá đáng sợ...!Tiểu sư muội nói đó là động vật nhỏ."
Nãy giờ vẫn ở một bên Lý Quý Hâm đã nhìn thấy hết thảy, nàng đưa tay đỡ trán: "Ở trong mắt Tấn Nhất, quả thật chó sói cũng chỉ có thể được xem là động vật nhỏ, gấu chó các kiểu mới được xem là động vật lớn."
Cả người công chúa ngốc run lên một cái, nước mắt lập tức chảy ra: "Nếu như A Dao bao hết nơi này chuyện cơm nước, Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ ở lại Hoa Xà sơn bỏ mặc A Dao có đúng hay không?"
Đôi mắt nhỏ trông nhu nhược đến là đáng thương, giống bị người ta khi dễ vậy.
Lý Quý Hâm thấy lòng mình trở nên mềm nhũn...!Mặc dù ban đầu nàng đã từng quyết định chỉ cần qua một tháng có được mười lượng vàng đủ gạo cho Hoa Xà sơn ăn hơn mấy năm mình sẽ lập tức rút lui, vậy mà bây giờ đột nhiên nàng lại có chút không bỏ được.
Một mình công chúa ngốc ở trong cung bị người ta hết chê bai lại khinh bỉ, trong khi nàng lại chỉ là một tên ngốc bé nhỏ không hiểu chuyện.
Một tên ngốc nhỏ bé khiến người ta phải trìu mến như vậy, làm sao mình lại có thể nỡ lòng bỏ nàng ở lại một mình được đây?
Đã từng hứa với người này là sẽ đem hết những điều mình đã học được truyền lại cho nàng, để cho nàng có thể chân chính mặt đối mặt với người khác, không để cho nàng phải chịu thua thiệt trước Thái tử.
Lời hứa ấy còn chưa hoàn thành, làm sao nàng lại có thể bỏ qua, không để ý tới tên ngốc nhỏ bé này được chứ?
Lý Quý Hâm vuốt đầu công chúa ngốc một cái rồi vừa cười vừa trả lời: "Ta sẽ không bỏ rơi A Dao đâu."
Công chúa ngốc cảm thấy sống mũi cay cay, nàng giang cả hai cánh tay, giọng đầy vẻ khổ sở: "Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái!"
Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống, đem cả người này ôm vào trong ngực mình.
Trên người của đứa ngốc này thơm thơm lại còn mềm mại.
Lý Tấn Nhất giữ trên tay một con chó sói đi thẳng tới đây.
Đột nhiên nàng dừng lại, nghiêm túc nhìn sư tỷ ôm công chúa ngốc rồi đi tới dùng ngón tay đâm đâm cánh tay của Lý Quý Hâm, sau đó cũng giang hai tay ra: "Sư tỷ, Tấn Nhất cũng muốn được ôm một cái."
Công chúa ngốc trợn mắt há mồm nhìn con sói đang được Lý Tấn Nhất xách trên tay, ánh mắt của con chó sói u ám, xanh lè khi nhìn vào nàng, cứ như thể muốn đem tiểu cô nương trước mặt này xé thành mảnh vụn.
Vào thời khắc này thời gian dừng lại bất động.
Phải một lúc sau, Lý Quý Hâm mới lặng lẽ đè cánh tay Lý Tấn Nhất xuống: "Đem con sói thả về đi."
"Không!" Lý Tấn Nhất siết chặt con chó sói, con