Nàng nhớ tới cái đêm thi thể bị trộm ở An Ninh các, nhớ tới người mặc đồ đen đã cùng mình giao thủ.
Thân thủ của người mặc đồ đen này không thua kém mình, nếu là người có thân thủ như vậy, muốn giết chừng trăm người thì sợ rằng đó là việc không mấy khó khăn.
Nếu như việc uy hiếp Trường An công chúa là do người trong kinh thành bày kế, vậy thì kẻ có ý đồ hãm hại nàng cùng Trầm Dao Quân cũng như uy hiếp Trầm Ngọc Tú chính là cùng một nhóm người.
Đến đây mọi chuyện đã trở nên hợp lý hơn nhiều.
"Thích tướng quân, hãy cho người thu thập nơi này một chút, hãy vì người chết làm đầu.
Chúng ta không thể để mặc những thi thể này như vậy được." Ước chừng đây cũng chuyện duy nhất nàng có thể làm cho bọn họ lúc này.
"Tiếp theo Lý nữ phó định sẽ làm gì?" Thích tướng quân trầm tư.
"Tìm xem đầu mối ở đâu.
Ta đoán đối phương giết người diệt khẩu chính là vì tránh cho hành tung của mình bị bại lộ.
Nếu nơi này đã có một khu dân cư, vậy thì ngoại trừ lối đi săn thú trên Hổ Phách sơn, hẳn còn có một lối đi khác thông với thế giới bên ngoài.
Đối phương rời đi so với chúng ta sớm hơn chừng ba ngày, nhưng vì phải tìm đường đi, sợ rằng không đi được quá nhanh." Lý Quý Hâm nhìn sang Lý Tấn Nhất bên cạnh, nắm nắm chỏm tóc trên đầu nàng: "Nhưng chúng ta lại có Tấn Nhất, như vậy thì sẽ nhanh hơn bọn họ rất nhiều."
Thích tướng quân lập tức nhìn sang tiểu cô nương đen gầy đến cái tên còn chưa biết đến này một cái.
Nếu như không phải vì nàng đến từ Hoa Xà sơn, sợ rằng sớm đã bị người ta bỏ quên rồi.
Công chúa ngốc ngầm cùng Thích tướng quân đưa mắt ra hiệu, còn Lý Quý Hâm thì làm bộ cái gì mình cũng không biết.
Công chúa ngốc thích chơi đóng vai nhân vật như vậy, vậy thì cứ chơi đi, có ai lại không có một chút tính trẻ con kia chứ.
"Vậy thì phiền toái Lý nữ phó rồi." Thích tướng quân tranh thủ thời gian cho mở ra một con đường.
Trong khi hắn sai người chuẩn bị dọn dẹp hiện trường vụ án, Lý Quý Hâm lại ở chỗ này cẩn thận quan sát một lần nữa.
Bụng của những người bị giết đều bị cắt ngang, đây là thủ pháp giết người theo thói quen của hung thủ, cứ như là một đao một người, vừa nhanh lại vừa rất chính xác, hoàn toàn xứng với tên gọi sát thủ chuyên nghiệp.
Lý Tấn Nhất đứng trước một thi thể là một đứa bé, giúp hắn lật người trở lại, trên đất nhuồm đầy máu đỏ.
Trước khi chết thậm chí đứa nhỏ này còn không có một chút giãy giụa.
"Sư tỷ! Sư tỷ! Thủ pháp của kẻ giết người này quá tàn nhẫn! Không biết là Quỷ nhát gan công chúa và muội muội của nàng đã chọc tới cái nhân vật như thế nào nha!" Lý Tấn Nhất lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ngay dưới bụng là một đao trí mạng, theo ta thấy thì cả đám người này đều chết cùng một vết thương.
Nhất định là trước đó mọi người đã cùng quyết định liên hợp lại để chống kẻ thù, nhưng vì đối phương có võ công quá cao, không cách nào không đánh lại.
Ngược lại ta chưa từng nghe nói môn phái nào trong chốn giang hồ lại có thủ pháp giết người như vậy, chỉ sợ là có mời sư phụ tới cũng sẽ phán đoán không ra.
Quỷ nhát gan công chúa, ngươi thử nói một chút, kẻ thù của ngươi là ai?"
Nếu công chúa ngốc đã là kẻ ngu, đương nhiên không thể nghiêm trang nói cho nàng biết được, toàn bộ hoàng cung, trừ bằng hữu ra, còn lại đều là địch nhân rồi.
"A Dao dễ thương như vậy, làm sao lại có địch nhân được đây?" Công chúa ngốc bĩu môi đầy cái vẻ không vui: "A Dao mới không có địch nhân đâu nhé! Mọi người ai cũng đều thích A Dao cả, phụ hoàng mẫu hậu cũng thích A Dao!"
Lý Tấn Nhất sờ lên chỏm tóc dựng đứng của mình, nắm chúng lại trong tay, bẻ cong về phía trước: "Ta dễ thương như vậy, vậy mà vẫn có rắn độc tới cắn a.
Coi như so với ta thì ngươi có dễ thương hơn một chút, nhưng cũng không có khả năng người người đều thích.
Nhất là ngươi lại không phải là tiền!"
Công chúa ngốc không phục, nàng móc từ trên người ra một thỏi bạc được Thanh Thư đưa cho từ trước, chìa ra trước mặt: "Mặc dù ta không phải là tiền, nhưng mà ta lại có tiền a!"
Lý Tấn Nhất ngây ngẩn cả người mà nhìn chằm chằm thỏi bạc kia: "Đúng! Đúng! Đúng! Ngươi nói vậy cũng phải!"
Không có gì mà tiền tài không mua được, nhất là lòng người.
Công chúa ngốc nhìn nhìn thỏi bạc trên tay: ra khỏi cung, đồ chơi này mới chính là thánh chỉ!
Lý Quý Hâm lại không cùng hai đứa trẻ khoa môi múa mép.
Nàng cẩn thận dò xét khắp nơi, sau đó mới khoanh tay đứng gọi: "Tấn Nhất!"
"Có! Sư tỷ có chuyện gì xin cứ việc phân phó!" Tựa như một trận gió, Lý Tấn Nhất chạy đến trước mặt Lý Quý Hâm, thuận tiện kéo theo cả cái người hơi thở đầy mùi tiền là công chúa ngốc.
"Ngươi tìm xem quanh đây còn có con đường nào khác hay không." Lý Quý Hâm cau mày mở miệng: "Nhanh lên!"
Lý Tấn Nhất vội vàng ném công chúa ngốc xuống, bắt đầu quay đi tìm đường.
Công chúa ngốc nắm lấy vạt áo của Lý Quý Hâm, nàng thầm nói trong lòng: Lý Tấn Nhất đúng là một nhân tài.
Người này tìm đường cũng không phải là trung quy trung củ như người bình thường.
Chung quanh đây có không ít dã thú, hùng hài tử* phải lăn lê bò lết lớn lên trên núi đều có kỹ năng giao lưu với dã thú, vì vậy mà hấp dẫn tới một con dã lang, nó đang đi gần đó.
Công chúa ngốc phảng phất nhìn thấy bóng dáng của con sói đã bị bóp chết trên đỉnh Hoa Xà sơn, nàng không nhịn được mà run lập cập: "Mỹ Nhân Nữ Phó, tiểu sư muội có năng lực đặc biệt hấp dẫn chó sói hay sao?" Hai con mắt của nàng trừng to như cái chuông đồng, bên trong tràn đầy nghi hoặc.
* Hùng hài tử: Đứa trẻ ồn ào, hư hỏng, không chịu lắng nghe, không biết cư xử.
Danh từ này xuất hiện sau chính sách một con của Trung Quốc.
Trong truyện này chỉ Tấn Nhất có tính cách hoang dã, không giống đứa trẻ bình thường.
Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa nói: "Ta cũng có thể."
"Nhưng Mỹ Nhân Nữ Phó lại không đi gọi chó sói nha!" Công chúa ngốc cắn đầu ngón tay hết nghĩ lại nghĩ, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra: "Nhất định là đẳng cấp của Mỹ Nhân Nữ Phó quá cao, căn bản khinh thường cùng chó sói chào hỏi!"
Ở trong mắt công chúa ngốc, Mỹ Nhân Nữ Phó là người xinh đẹp nhất, lợi hại nhất, võ công cao nhất, đương nhiên có đẳng cấp cao nhất.
Lý Quý Hâm bật cười ra thành tiếng, tiếng cười trong vắt.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Nếu A Dao cũng ở trong núi thêm mấy năm, thì cũng có thể giao thiệp được với những dã thú này."
Công chúa ngốc ngẩn ngơ nhìn nàng rồi như bừng tỉnh đại ngộ: "Lần đầu tiên A Dao nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó ấy mà, lúc đó ngươi còn đang trần truồng mà chạy trốn chứ đâu.
Y phục của ngươi là bị dã thú cắn thủng hay sao?"
Khi công chúa ngốc nói đến chỗ này, Lý Quý Hâm có chút hốt hoảng.
Lẽ nào người này cứ phải luôn cường điệu như vậy hay sao? Đúng thật là y phục của mình có chút tồi tàn, nhưng so với trần truồng thì có sự khác biệt tương đối lớn đó nha!
"Sư tỷ! Sư tỷ! Sư tỷ! Mau tới đây! Nơi này có đường đi!" Tiếng của Lý Tấn Nhất từ phía xa vọng lại: "Ta tìm được đường rồi! Các ngươi mau tới đây nha!"
Lý Quý Hâm vội vàng chạy tới.
Phía sau nàng, Thanh Thư nửa bước không rời mà chạy theo.
Lý Tấn Nhất vừa tìm ra được một con đường nhỏ hẹp quanh co, nhìn như đi sâu hơn vào trong núi.
Con đường này so với con đường trước đó có lối mòn rõ ràng hơn hẳn, dường như mỗi ngày đều có người qua lại.
Chẳng qua là, đi sâu vào trong núi thì sẽ có cái gì?
Ngay lúc đó Lý Quý Hâm làm ra quyết định: "Đi! Đi xem thử thế nào!"
Nàng lên tiếng chào tạm biệt Thích tướng quân, sau đó mang theo mấy người cùng đi, đi theo con đường vừa được Lý Tấn Nhất phát hiện ra.
Lý Tấn Nhất đi đầu.
Cái tiểu cô nương