*Vượt biển rông phải dựa người cầm lái - 大海航行靠舵手: Bài hát cách mạng Trung Quốc nổi tiếng do Vương Song Ấn sáng tác năm 1964.
Bài hát này thường được quần chúng, đặc biệt là đội Hồng vệ binh hát trong cuộc Đại cách mạng văn hoá vô sản (1966-1976) nhằm ca ngợi Mao Trạch Đông và Đảng cộng sản Trung Hoa.
—--------------------------------------------
Một đám Hồng tụ chương đứng yên tại chỗ, nửa ngày không phát ra một tiếng.
Nam sinh dẫn đầu nói: "Tên phản cách mạng này miệng rất cứng, nhưng có cứng hơn nắm đấm thép của chúng ta không? Hôm nay chúng ta quyết phải đập nát hết đám đầu trâu mặt ngựa ở nơi này!" Anh ta xách búa nhắm vào tay phải của Hạ Ngọc Lâu, "Các vị tiểu tướng cách mạng, mọi người nói có đúng không?!"
"Đúng!" Những Hồng tụ chương khác sôi nổi ủng hộ, ý chí chiến đấu lập tức tăng vọt.
"Chờ một chút ——" Ôn Nguyệt An nhắm mắt, hai dòng nước mắt lại lăn dài.
Nam sinh quay đầu nhìn Ôn Nguyệt An, giơ cây búa lên: "Chờ? Chờ cái gì? Tay mày cũng muốn nếm thử cái này sao?"
Hạ Ngọc Lâu gầm nhẹ: "Ôn Nguyệt An, em câm miệng lại."
Ngón tay Ôn Nguyệt An run rẩy, thân thể mảnh khảnh co rúm vào xe lăn.
"Cậu họ Ôn à? Họ này rất tốt, tốt hơn họ Hạ." Nam sinh gật đầu, "Cho nên cậu không phải người nhà họ Hạ, đúng không?" Anh ta ném búa lên xe lăn của Ôn Nguyệt An, đè nặng lên ống quần, sau đó tiến lên nửa uy hiếp nửa dụ dỗ bên tai cậu, "Chỉ cần cậu thoát ly đám giai cấp vô sản này, tố giác bọn họ, cậu vẫn là người tốt! Bây giờ vừa lúc là một cơ hội, cậu đi đập nát thứ tài sản của chủ nghĩa tư bản kia đi.
Có muốn thay đổi triệt để hay không, phải xem ở bản thân cậu!"
Ôn Nguyệt An nhìn tay trái Hạ Ngọc Lâu dán trên mặt đất và ngón út nát bấy, nhẹ giọng nói với đám Hồng tụ chương đứng bên người: "Xin hãy nhường đường một chút."
Mọi người tránh cho cậu một con đường.
Ôn Nguyệt An nhìn gương mặt đầy máu của Hạ Ngọc Lâu, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hơn nửa ngày cậu mới quay đi, tự lăn xe đến trước đàn dương cầm.
Hạ Ngọc Lâu căn bản không tin Ôn Nguyệt An sẽ đập đàn: "Ôn Nguyệt An!"
Một Hồng tụ chương đá vào một bên chân Hạ Ngọc Lâu: "Im miệng chó của mày lại!"
Hắn ho khan một trận, gian nan nhìn lên bóng dáng Ôn Nguyệt An, tiếp tục nói: "Gia huấn......!nhà họ Hạ......"
Hồng tụ chương không ngừng đá vào xương sườn Hạ Ngọc Lâu, nhưng không thể ngăn hắn mở miệng.
Ôn Nguyệt An cầm búa, Hạ Ngọc Lâu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ôn Nguyệt An nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm.
Từng đoạn thời gian tựa như đèn kéo quân từ từ chảy qua trước cây đàn.
"Em xem, anh hái được một viên kẹo từ mặt trăng này."
......
"Này, có phải anh đàn vô cùng tốt đúng không?"
......
"Anh vốn lớn hơn em, em gọi một tiếng anh trai thì có làm sao đâu?"
......
"Gọi đi nào."
"Chỉ cần gọi là được thi lần nữa."
......
"Con chỉ còn được ăn kẹo ngày hôm nay nữa thôi."
......
"Em không nên ngăn cản anh."
"Nếu ba ở đó cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ."
"Ôn Nguyệt An, em không giống người nhà họ Hạ bọn anh."
......
"Cho sư ca của em một cơ hội cống hiến sức lực được không?"
......
"Anh sai rồi, cái gì mà giống với không giống, em chính là người nhà bọn anh.
Về sau anh không nói bậy nữa, cũng không cho em nói."
......
"Hôm nay chúng ta thi tiếp? Nếu thắng anh gọi em là sư ca, thế nào?"
......
"Cả đời."
"......!Có thể."
......
"Chị đoán xem hôm qua em vào phòng em ấy làm gì?"
"Ngủ, một, giấc."
......
"Chuyện ba con không làm, mẹ đừng làm......!Chuyện ba không thừa nhận, mẹ cũng đừng nhận......"
......
"Nhà họ Hạ chúng tôi, dù không còn gì, nhưng ít nhất vẫn còn......!một chút ngay thẳng, mười tấc xương không gãy."
Ôn Nguyệt An quay đầu.
"Đừng đánh nữa!"
Cậu nhìn Hạ Ngọc Lâu không ngừng ho ra máu, trong mắt chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ nói ra được một câu: "Sư ca, anh......đừng nói nữa, anh nói cũng vô dụng......!Rốt cuộc thì em không phải người nhà họ Hạ, em......!họ Ôn."
Hạ Ngọc Lâu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Ôn Nguyệt An, ho càng lớn hơn, dường như còn khổ sở hơn vừa nãy.
Ôn Nguyệt An nói xong câu kia hình như đã phải dùng hết sức lực, qua một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu, đưa lưng về phía Hạ Ngọc Lâu, cậu cúi đầu nhìn hàng phím đàn đen trắng, lặng lẽ nói: "Cho nên, chuyện Ôn Nguyệt An em làm không có quan hệ gì đến người nhà họ Hạ đời đời chính trực.
Sư ca, ngạo khí và ngay thẳng để lại cho anh, em không cần ngạo khí, mà cũng không cần ngay thẳng......!Em chỉ cần anh còn tồn tại, chiếc đàn này, cũng phải tồn tại."
"Rầm ——"
Tiếng búa rơi xuống đất.
Hạ Ngọc Lâu đột nhiên mở mắt ra.
Nam sinh cầm đầu nói: "Ôn Nguyệt An, cậu không muốn thay đổi triệt để sao? Mau nhặt búa lên đập đi!"
"Đúng vậy! Đập đi!" Hồng tụ chương giơ nắm tay cùng đồng thanh hô.
"Không phải như thế." Ôn Nguyệt An nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn rất si mê, thậm chí thoạt nhìn có hơi bệnh hoạn, "Xin các vị nghe tôi nói......" Cậu nỗ lực sắp xếp lại ngôn ngữ, cố gắng nói chuyện theo cách của đám tiểu tướng cách mạng, "Chủ tịch Mao từng dùng cây bút máy thu được của quân Mỹ, phó chủ tịch Lâm từng dùng áo khoác thu giữ được của quân Nhật, các người nói chủ tịch Mao phạm sai lầm à? Phó chủ tịch Lâm cũng phạm sai lầm sao?"
Kỳ thật Ôn Nguyệt An chỉ mơ hồ được nghe qua mấy câu chuyện cũ, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là chuyện của ai với ai, còn dám ngồi lên đầu chủ tịch bịa chuyện, lúc nói đến câu này cậu vô cùng kiềm chế để bản thân không run lên, nỗ lực khiến mình trấn định và tự tin hơn.
Cậu biết, nơi này cách Bắc Kinh mấy ngàn cây số, đám Hồng tụ chương đương nhiên không có cách gì chứng thực lời cậu nói là thật hay giả.
Nhất thời không ai lên tiếng, Ôn Nguyệt An to gan hỏi lại: "Đến cả chuyện của chủ tịch Mao và phó chủ tịch Lâm các người cũng không biết sao?"
"A......" Một nữ sinh thấy mình như bị bôi nhọ, vội vàng biện giải, "Sao lại không biết! Mỗi ngày tôi đều học tập những câu chuyện tấm gương của lãnh tụ, đương nhiên phải biết!"
Ôn Nguyệt An nhìn những người khác: "Các người thì sao?"
Những Hồng tụ chương khác thi nhau vội vàng đáp: "Đương nhiên biết!"
Có lẽ là do đáp quá gấp, mặt mấy vị Hồng tụ chương này đều đỏ cả lên.
Ôn Nguyệt An lại hỏi: "Vậy các người nói xem, chủ tịch