Lý Quý Hâm nhìn công chúa ngốc khóc như hoa lê dính hạt mưa thì đáy lòng vô hạn ưu thương.
Tuy rằng công chúa ngốc xinh đẹp, đáng yêu như vậy sẽ khiến người ta đau lòng, nhưng lại cứ thích hôn hôn rồi còn muốn ôm một cái, lại còn muốn được bế lên nữa.
Rốt cuộc cũng đâu phải trẻ nhỏ mới lên ba.
Nếu như bị người ta nhìn thấy được, lại cho rằng nàng đang dâm loạn công chúa thì sao.
Hoa Xà Sơn tuy nghèo, nhưng nghèo mà vẫn giữ được cốt khí, làm sao có thể làm ra cái việc nhục nhã danh dự gia đình như vậy được đây? Làm thế thì quả thực là đã làm nhục thanh danh Hoa Xà Sơn nha!
Công chúa ngốc khóc đến kinh thiên động địa, chỉ còn thiếu nước kéo thị vệ tuần tra tới.
Lý Quý Hâm rơi vào đường cùng đành phải bế nàng lên, rồi vừa sờ sờ đầu nàng vừa dỗ dành: "Công chúa đừng khóc nữa! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ thương ngươi."
Công chúa ngốc ngửa đầu, nàng vừa trừng to đôi mắt đen lóng lánh vừa bĩu môi: "Lời mỹ nhân nói là sự thật hay sao?"
Nàng cười cười rồi khẽ gật đầu.
Nếu như không phải tức giận nàng cảm thấy mình thật giống cái chị gái nhà bên mà.
Đột nhiên nàng lại cảm thấy, dường như cũng không nhất định cần phải sau một tháng liền đi.
Nếu công chúa ngốc biết nghe lời, nàng cũng sẽ không để bụng chuyện mình sẽ ở đây thêm mấy tháng, để giúp Hoa Xà Sơn kiếm chút tiền ăn.
Có lẽ mình sẽ vì Đông Châu mà giáo dục công chúa một cách khéo léo, cũng coi như là vì sự nghiệp giáo dục của Đông Châu mà cống hiến một phần ít ỏi công sức.
Nhưng mà giây tiếp theo Lý Quý Hâm lại cảm thấy mình quá tuyệt vọng.
Bởi vì quá hưng phấn cùng vui vẻ vì được nàng ôm mà công chúa ngốc vừa ôm lấy vừa làm một cú chôn đầu vào trong ngực nàng.
Lý Quý Hâm đột nhiên cảm thấy từ trong cơ thể có một sức mạnh như mang theo một đầm nước lớn sắp sửa trút xuống.
Nó thúc giục nàng đem công chúa ngốc hung hăng ném lên trên mặt đất.
"Công chúa!" Nàng trầm mặt xuống trịnh trọng nói chuyện: "Thân là sư phụ của ngươi, ta cần phải nói cho ngươi biết cái gì gọi là phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động!"
Công chúa ngốc si ngốc mà nhìn nàng rồi từ trên người nàng bò xuống dưới, vừa đưa cả hai tay che lại lỗ tai vừa dậm chân: "Ta không nghe! Ta không nghe! Ta không nghe!"
Lý Quý Hâm Nghiến chặt răng.
Tốt nhất mình vẫn nên sau một tháng nữa dẹp đường hồi phủ, rời khỏi cái đầm rồng hang hổ này đi!
Chờ trời trở lại trong xanh, công chúa ngốc lại vô cùng phấn khởi mà chạy tới, cứ như là ở chỗ này nàng đã cùng nữ phó trở thành những người bạn thân giao lưu học hỏi lẫn nhau vậy.
Đối với chuyện đếm con kiến nàng đã không còn chút nào mang thù nữa.
Lý Quý Hâm đi ra ngoài phơi chăn, bởi thấy mình cũng không thể cô phụ tấm lòng của công chúa ngốc được.
Tại An Ninh Các, Thanh Thư đang ở chờ Thẩm Dao Quân trở về.
Vừa thấy nàng chạy tới, liền chào đón: "Công chúa, thế nào rồi?"
Thẩm Dao Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau khi đã nhìn thật sâu vào bầu trời xanh kia, trên môi nàng lộ ra một nụ cười đầy vẻ ý vị thâm trường: "Không như thế nào cả."
Nàng đã bức đi ba trăm bảy mươi chín cái nữ phó rồi, bây giờ mới cảm thấy có được một người có thể để cho mình lợi dụng, vì sao mình lại phải hao hết tâm tư đem người ta lăn lộn đến nỗi phải bỏ đi?
Nhưng người quá thông minh cũng không tốt.
Người quá thông minh, nếu không phải rơi vào tuyệt vọng thì người đó sẽ trở thành trở ngại trên đường đi tới của chính mình mà thôi.
Cái người Lý Quý Hâm này ấy mà, nàng nhớ tới câu nói kia, người này nói rằng, ai khi dễ ngươi thì người đó chính là kẻ làm khó dễ đến ta, ta xả giận cho ngươi.
Những kẻ ngốc cùng người thiện lương đều không trở thành kẻ ác.
Nhưng mà một kẻ ngốc cùng người thiện lương, có thể có lòng dạ đàn bà hay không, nàng thật sự không biết được.
Có lẽ cô ta tới nơi này là vì tiền vì danh lợi, nhưng sau năm năm ngụy trang làm một tên ngốc, trừ bỏ nịnh nọt, còn người thật sự vì nàng suy nghĩ, lại không nhiều lắm.
Trong lòng bỗng thấy có chút ấm áp.
Nàng hướng về phía cây hòe già, nơi có một căn nhà nhỏ, thật sâu liếc mắt nhìn một cái.
Người kia thật đúng là cái mỹ nhân!
"Thanh Thư, ta đi ra ngoài một chuyến đây." Thẩm Dao Quân quay đầu lại dặn dò: "Nếu có người nào tới tìm ta, thì nhớ nói ta đã chuồn ra đi chơi mất rồi, còn ngươi vẫn đang tìm ta."
"Công chúa lại muốn đi tới chỗ kia hay sao?" Thanh Thư thấp thỏm trả lời: "Hay là cùng Hoàng Hậu nương nương thông báo một tiếng có lẽ vẫn tốt hơn."
Thẩm Dao Quân lắc lắc đầu: "Lần này ta đi sợ là có nguy hiểm, nếu như đi gặp mẫu hậu trước, chỉ sợ là có người sẽ đem mẫu hậu cùng nhau xâu chuỗi lên."
"Nếu vậy công chúa cũng nên cẩn thận một chút." Thanh Thư dặn dò.
Thẩm Dao Quân cười cười, nàng ra trước cửa ngắt một cành sơn trà cài lên đầu, quay đầu lại hơi cười cười: "Ngốc hay không ngốc?"
Thanh Thư phụt một tiếng bật cười: "Nếu như công chúa mà không ngốc, khẳng định đây sẽ là phong trào trang điểm mới của các cô gái Đông Châu.
Nhưng vì công chúa là kẻ ngốc, mà kẻ ngốc làm cái gì thoạt nhìn cũng sẽ càng thêm ngốc."
Thẩm Dao Quân đỡ lấy cành hoa sơn trà rồi cũng cười ra thành tiếng.
Cuối cùng nàng lại ngắt lấy một cành hoa khác, nếu để cho Mỹ Nhân Nữ Phó mang lên mà nói, nhất định sẽ đẹp đến kỳ cục.
Rồi sau đó nàng nhanh chóng rời khỏi An Ninh Các, vẫn là cái bộ dáng ngày trước, hết cười lại nhảy mà hướng về phía thâm cung đi đến.
Tường cao ngói trúc, cửa son cao bậc, ngõ lượn thâm u.
Rõ ràng đó là chỗ ở của công chúa cùng Quý Phi, vậy mà lại cô độc cùng tịch liêu.
Thẩm Dao Quân nắm cánh cửa sắt tét rỉ nhẹ nhàng gõ lên vài tiếng rồi đẩy ra cánh cổng đã cũ nát kia.
Hiện tại rõ ràng đã là mùa xuân, vậy mà bên trong lãnh cung lại chỉ thấy lá cây khô héo, tựa hồ cung điện cùng chủ nhân của nơi này cũng thương tâm và tuyệt vọng như nhau vậy.
Trên mặt đất thực sạch sẽ, Thẩm Dao Quân ngựa quen đường cũ mà hướng về phía trong cùng đi đến.
Lãnh cung này được gọi là Dục Tú Cung, là nơi ở của hậu cung Đức phi cùng nữ nhi của nàng Trường An công chúa Thẩm Ngọc Tú, là những người từng được sủng ái năm năm trước đây.
Cách đây năm năm, Thẩm Ngọc Tú đã đem Thẩm Dao Quân từ trên đài cao Lâm Phượng Lâu đẩy xuống dưới, khiến cho Trường Ninh công chúa từ một người bình thường biến thành kẻ ngốc.
Hoàng đế đã nổi cơn giận dữ, vì chuyện này mà Đức phi cùng Trường An công chúa đã phải chịu cảnh thất sủng.
Hoàng đế chỉ nói là, công chúa Trường An tuổi còn nhỏ mà đã có tâm địa rắn rết, có ý đồ giết chết người chị cùng cha khác mẹ của mình.
Cái lúc Thẩm Dao Quân vừa bước vào Dục Tú Cung ấy, Thẩm Ngọc Tú đã vội chạy ra tới.
So với Thẩm Dao Quân nàng cũng chỉ nhỏ hơn mấy tháng mà thôi, mặt mày giữa hai người có đến năm phần tương tự, cũng là một cô bé trong sáng, đáng yêu như thế.
"Tỷ tỷ!" Thẩm Ngọc Tú một phen túm chặt lấy cánh tay của Thẩm Dao Quân, khi nàng híp mắt cười so với đóa hoa sơn trà cài trên đầu Thẩm Dao Quân lại còn rạng rỡ hơn: "Hôm nay tỷ tỷ cài hoa lên trông thật xinh đẹp.
Đã mấy ngày ngươi không lại đây rồi, làm cho ta nhớ ngươi muốn chết nha!"
Thẩm Dao Quân cũng cười, nàng kéo Thẩm Ngọc Tú đi vào phía trong cung: "Gần đây mới có môt nữ phó mới tới.
Mà ngươi cũng biết rồi nha, mỗi lần có nữ phó mới tới ta đều sẽ tương đối bận rộn."
"Tỷ tỷ đuổi nàng đi rồi hay sao?" Thẩm Ngọc Tú chớp chớp cặp mắt to hỏi.
Thẩm Dao Quân buông tay: "Về chuyện này, ta không có ý định để cho nàng bỏ đi."
"Tỷ tỷ muốn lưu lại người này, chẳng lẽ nàng là một người kinh tài tuyệt diễm?" Thẩm Ngọc Tú phỏng đoán.
Kinh tài tuyệt diễm sao? Nàng chợt nhớ đến người kia đã tùy cơ ứng biến vào ngày hôm qua, còn có lời thề son sắt của người ấy nữa, rằng nàng không chỉ có là truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc mà còn phải bảo hộ đệ tử của nàng.
Danh tiếng của Hoa Xà Sơn, nàng không mới lạ, chuyện mỹ nhân có phải kinh tài hay không thì nàng không biết, nhưng nhất định nàng là tuyệt diễm!
Vì