Có lẽ là vì hôm nay qua cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng phá lệ chọc mắt người, cũng có lẽ là vì hôm nay hồ Tĩnh Thủy xanh trong thấy tận đáy, vậy nên tâm tình của Thang Vệ Quốc cũng sáng sủa khác hẳn thường ngày.
Trong khi cùng Thái Tử điện hạ Thẩm Vân Tân chơi cờ, Thang đại nhân tính toán thật cẩn thận để mình không rơi vào thế bí.
Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến một giọng nói khiến cho hắn cảm thấy đau đầu, là giọng nói của công chúa ngốc kia.
"Này Canh Cho Chó!" Công chúa ngốc cất cao giọng vừa kêu vừa dẫn theo làn váy hướng về phía giữa đình hồ chạy tới.
Thang Vệ Quốc đưa tay đỡ trán.
Kể từ khi Trường Ninh công chúa kêu hắn là Canh Cho Chó trở về sau, từ trong ra đến ngoài của Đông Châu này có ai lại không biết biệt danh của thái phó Thái Tử hắn là Canh Cho Chó đây? Càng đừng nói đến chuyện bị đối thủ đem ra làm trò chê cười.
Quả thực đến chó cũng cảm thấy mất hết cả mặt!
Vì thế hắn hướng về phía Thẩm Vân Tân mà áy náy cười cười: "Xem ra, hôm nay nhã hứng của Thái Tử điện hạ lại bị cái đồ ngốc kia phá hỏng rồi."
Thẩm Vân Tân nhíu mày lại nhìn Thẩm Dao Quân đang tung tăng nhảy nhót chạy tới.
Hắn lắc lắc đầu thở dài rồi buông quân cờ trong tay xuống: "Ván này xem ra là không phân được thắng bại?"
"Nếu như không có kẻ ngốc kia quấy rầy, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ thắng vi thần." Thang Vệ Quốc cũng buông quân cờ, nhìn hắn rồi cùng nhau cười.
"Hứng thú bị kẻ ngốc phá hỏng cũng không phải là chuyện gì quá xấu." Thẩm Vân Tân vừa cười vừa nói: "Hứng thú chơi cờ bị phá hỏng nhưng hứng thú khác vẫn phải có." Nói xong hắn nhìn Thẩm Dao Quân sắp chạy đến gần rồi đứng dậy.
Thang Vệ Quốc tự nhiên biết đây là có ý gì.
Cho dù Trường Ninh công chúa có được sủng ái đi nữa, bất quá cũng chỉ là một đứa ngốc, nhưng Thẩm Vân Tân là trữ quân, là vua tương lai của một nước Đông Châu!
Còn cái người đang chạy tới như bay là Thẩm Dao Quân, lại còn biết rõ ràng hơn...!
"Canh Cho Chó, ta muốn sờ sờ đầu chó!" Công chúa ngốc đứng ở giữa đình, hai tay chống eo đầy cái vẻ đúng lý hợp tình mà hướng về phía Thang Vệ Quốc để nói.
Thẩm Vân Tân tức giận đến đen cả mặt.
Hắn đường đường là đương kim Thái Tử vậy mà vẫn còn phải tôn xưng người này một tiếng sư phụ, vậy mà lại để cho hắn bị một cái đồ ngốc trêu chọc.
Thang Vệ Quốc lại không một chút tức giận.
Hắn chỉ làm nửa động tác ngồi xuống, rồi vừa cười vừa nói: "Trường Ninh công chúa, cái tên này không thể gọi bậy, bằng không một ngày nào đó vi thần thật sự mang tới một con chó, đến lúc đó ngươi có cho nó ăn hay không cho?"
Trong lòng Thẩm Dao Quân đã biết rõ, nhưng nàng lại ngậm ngón tay dùng vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hắn: "Canh Cho Chó thì phải cho chó ăn, A Dao chỉ muốn sờ đầu chó!"
Công chúa tuy ngốc, nhưng khi kẻ ngốc nói chuyện lại có thể làm cho người bình thường tức giận đến cả người cũng phải run rẩy!
"Thái Tử điện hạ, ngài hãy vì vi thần làm chủ!"
Thẩm Vân Tân chỉ cười cười, chỉ vào đàn cá đang phun bong bóng trong hồ mà vừa cười vừa nói: "A Dao muội muội, ngươi xem con cá đang há miệng xin ăn kìa.
Có muốn cho cá ăn hay không?"
Công chúa ngốc cắn cắn móng tay, nàng gật gật đầu: "Cùng hoàng huynh cho nó ăn!"
Thẩm Vân Tân lắc đầu: "Ta không cho nó ăn, là A Dao." Dứt lời hắn cầm từ trên bàn đá một chút mồi câu, đặt vào tay Thẩm Dao Quân, một cái tay khác dắt nàng đi đến bên cạnh đình.
Hàng lan can của đình rất thấp, chỉ cao đến nửa người mà thôi.
Thẩm Dao Quân làm như mình đang rất vui vẻ, nàng hướng về phía trong hồ ném mồi câu.
Thẩm Vân Tân vẫn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng hắn xoay người hướng về phía Thang Vệ Quốc gật đầu một cái.
Vòng bảo hộ nơi này vốn được làm hết sức chắc chắn, đáng tiếc có một đoạn lại bị gãy mất từ mấy ngày trước đó.
Vì thế hắn dùng tay vỗ thật mạnh một cái lên vòng bảo hộ.
Cái lan can lắc lư, công chúa ngốc trượt chân một cái, cả người lập tức lảo đảo ngã vào trong hồ.
Trong lòng Thẩm Dao Quân không khỏi cả kinh.
Kỳ thật nàng biết bơi không kém, nhưng mà, nàng lại không thể trước mặt người ngoài biểu hiện ra mình quá mức thong dong.
Cái thân hình nho nhỏ ở trong nước vừa phịch phịch giãy giụa vừa kêu to cứu mạng, còn bên đình, Thẩm Vân Tân ngồi ở trên cái ghế đá thật dài, thản nhiên mà nhìn thân hình trong nước kia vừa cười vừa nói: "A Dao muội muội, cho cá ăn có vui không?"
Đây đâu phải bảo nàng cầm mồi cho cá ăn chứ! Đây rõ ràng là muốn nàng lấy chính bản thân mình làm mồi cho cá ăn đó nha!
Vì chịu kinh hách mà đàn cá đang bơi lội phải chạy trốn tứ tán.
Mặt hồ tản ra từng cuộn sóng lấp loáng.
Rõ ràng là người bị rơi trong nước đã sặc mấy miếng rồi, hiện tại vẫn đang ở nơi đó vừa giãy giụa vừa kêu cứu.
Thang Vệ Quốc cũng chỉ híp mắt vừa cười vừa xem: "Công chúa đây chính là dùng thịt uy cá, cũng coi như là báo ứng đi."
Thẩm Dao Quân không thể ở trong nước chống được thêm bao lâu nữa.
Nếu vẫn tiếp tục giãy giụa khả năng lớn là nàng sẽ chìm xuống, còn nếu là lúc này tỏ ra chính mình biết bơi, như vậy sẽ chỉ khiến cho người ta khả nghi!
Nàng sắp chịu đựng không nổi nữa rồi...!
Người trong đình lại càng tỏ ra vui vẻ.
Bọn họ cũng không đến mức đẩy Thẩm Dao Quân vào chỗ chết, nhưng đây là vòng bảo hộ bị gãy rời, công chúa tự mình ngã xuống.
Nếu như sau này nàng có bị bán thân bất toại, như vậy lại càng thú vị.
Đúng vào cái lúc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, bên hồ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam, như tùng như trúc, ở trên mặt nước Lăng ba vi bộ*, như thần linh trích tiên hiện thế dẫm lên trên mặt nước bằng lá trúc.
Cả người nàng toát lên vẻ thong dong cùng ưu nhã, chỉ cần đưa ra một tay đã vớt lên được cái người nãy giờ vẫn đang giãy giụa trong nước là công chúa ngốc!
Là Lý Quý Hâm!
Nàng nghe cung nữ nói, Trường Ninh công chúa đang ở hồ Tĩnh Thủy chờ nàng đi đếm con kiến, liền ôm tư thái muốn tới răn dạy người này một phen, không ngờ được là lại thấy công chúa ngốc rơi xuống nước!
* Lăng Ba Vi Bộ: Là khinh công độc môn của Tiêu Dao Phái trong truyện "Thiên long bát độ" của nhà văn Kim Dung.
Thẩm Dao Quân ở trong lồng ngực nàng ho khan vài tiếng thật mạnh, phun ra mấy ngụm nước hồ rồi tức khắc khóc lên thành tiếng: "Anh anh anh...!Mỹ Nhân Nữ Phó đã tới cứu A Dao! Nhất định Mỹ Nhân Nữ Phó là tiên nữ rồi!"
Nhưng hiện tại Lý Quý Hâm lại chẳng tâm tình đâu mà cùng công chúa ngốc nói nhảm, ôm người này vào trong ngực rồi buông người nhảy vào giữa đình hồ!
Hai cái người đang ở trong đình nhìn mà choáng váng đến hoa cả mắt.
Khi nghe nói Trường Ninh công chúa có nữ phó thứ ba trăm tám mươi, bọn họ còn nghĩ rằng không quá ba ngày người này cũng sẽ phải rời đi, và đó cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng trước mắt lại cho họ thấy, người này thật đúng như tiên tử cùng đám mây, chẳng những làn da như tuyết như hoa mà cả người còn toát ra cái khí khái như tùng như trúc vậy.
Không đợi đến Thái Tử điện hạ cùng thái phó của Thái Tử mở miệng, Lý Quý Hâm liền hỏi trước một câu với giọng điệu rét căm căm: "Vì sao công chúa lại bị rơi xuống nước?"
Giọng của nàng lúc này quạnh quẽ như hồ nước, rõ ràng là cái người phong nhã, vậy mà khi nàng lạnh lùng mở miệng như vậy, liền giống một đóa hoa cao lãnh làm người ta phải tránh xa ba thước.
Thẩm Vân Tân thẳng lăng cặp mắt ngơ ngác mà nhìn nàng.
Thang Vệ Quốc là người có phản ứng trước: "Thấy Thái Tử vì sao không quỳ?"
Vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lý Quý Hâm liền minh bạch hai người trước mặt này là ai.
Vì thế vẫn đứng thẳng cười lạnh, nàng nói: "Tại hạ là nữ phó của Trường Ninh công chúa, là sư phụ của kẻ khác giống như thái phó của Thái Tử vậy.
Thái phó đại nhân cao hơn ta một đầu, nhưng ban nãy thứ ta nhìn thấy lại là đại nhân gặp công chúa không quỳ, thấy công chúa gặp nạn không cứu, hiện giờ lại còn hỏi ta vì sao không quỳ.
Còn không bằng thái phó đại nhân nói trước đi, vì sao thấy công chúa ngài lại không quỳ?"
Thang Vệ Quốc tức khắc á khẩu không trả lời được.
Quỳ gối trước kẻ ngu?
Trong lòng Thẩm Dao Quân thì mừng thầm nhưng trên mặt lại vẫn phải làm ra một bộ si ngốc.
Nàng ở trong lòng ngực Lý Quý Hâm mà một phen nước mũi một phen nước mắt tố khổ: "Hoàng huynh để cho A Dao tới uy cá.
Anh anh anh...!Trong nước quá lạnh, rồi được Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái."
"Vậy sao?" Lý Quý Hâm kéo một cái thật dài âm