Hiển nhiên đối phương cũng là một cao thủ.
Ngay khi Lý Quý Hâm xuất thủ, chỉ trong nháy mắt, người này cũng lập tức đánh trả!
Hắn vừa cười vừa nói: "Sao thế? Bị phát hiện liền lập tức diệt khẩu?"
Lý Quý Hâm cười lạnh một tiếng.
Nàng sớm đã biết có người ở bên trong, nếu không phải vì muốn cho bản thân bị phát hiện ra, đâu ra cho đối thủ có cơ hội này?
Trong sơn động tràn ngập gió tanh huyết vũ, trong bóng tối phát ra đao quang kiếm ảnh, nhưng do võ công song phương đều giỏi, đến nỗi không hề có một dấu vết nào lưu lại ở trên vách đá!
"Quả nhiên là người thừa kế của Hoa Xà phái! Võ công này, tại hạ bội phục!"
Lý Quý Hâm kịp thời thu tay: "Ở trong chốn giang hồ Hoa Xà phái cũng chỉ là một môn phái nhỏ bất nhập lưu, chưa đáng để nói là bội phục.
Ngươi ở nơi này là để chờ ta chứ gì?"
Với một câu nói này của Lý Quý Hâm, ngay lập tức đối phương nhìn nàng với cặp mắt khác trước.
Nếu thật chỉ là dẫn xà xuất động thì hắn đã không cần mất công sức mai phục ở trong sơn động làm gì.
Hắn chỉ cần chờ nàng ở phía trước cửa động, dựa vào thân thủ của người này, nhất định hắn sẽ phát hiện ra Lý Quý Hâm, đặc biệt là dẫn dụ Lý Quý Hâm đi vào trong động.
Điều này chỉ có thể có một cách giải thích: hắn đã sớm đoán được Lý Quý Hâm sẽ đến nơi này, hắn có chuyện cần tìm Lý Quý Hâm.
Còn Lý Quý Hâm khác với đối thủ ở chỗ, nàng không biết hoàng đế sẽ phái ai tới.
"Trải qua cuộc giao thủ vừa rồi, ngươi hẳn đã đoán ra được ta là ai?" Đối phương hỏi.
Lý Quý Hâm đã đoán ra được một nửa, người này là người trong giang hồ, tuyệt đối không phải người đến từ hoàng cung.
Nhưng nếu nói hoàng đế mướn một người trong giang hồ làm tay chân cho hắn, ngược lại cũng không phải không thể.
Chẳng qua nhìn thái độ của người trước mặt này, thì rõ là không phải như vậy.
Sau cuộc giao thủ vừa rồi, căn bản nàng đã đoán ra được võ công của đối phương thuộc về Vô Pháp môn, là một bang phái nhỏ của Bắc Châu.
Kích thước bang phái nhỏ lại không có nghĩa là yếu, thí dụ như Hoa Xà sơn.
Mặc dù nơi này chỉ có ba người, nhưng người người đều là tinh anh.
"Vô Pháp môn, Ngô Nguyệt." Lý Quý Hâm nói ra tên của hắn: "Ta đoán không sai đấy chứ?"
Ngô Nguyệt cười một tiếng: "Không sai!"
"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Lý Quý Hâm không tự giải thích nổi: "Cùng hoàng cung có liên quan?"
Rốt cuộc là người trong giang hồ, Lý Quý Hâm biết Vô Pháp môn ở vào Bắc Châu.
Lâu nay nhìn thì như là Bắc Châu cùng Đông Châu quan hệ cực kỳ căng thẳng, cho dù là bang hội nhỏ, nhưng nếu có tình hữu nghị với bang hội thì ngược lại, tới Đông Châu làm tay chân cho hoàng cung cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Ngô Nguyệt thở dài: "Biên giới Đông Châu và Bắc Châu có quân đội song phương trông nom, nếu vào lúc này mà ta lại tới hoàng cung làm tay chân cho bọn họ thì ta sẽ phải ăn nói ra sao với huynh đệ chốn giang hồ đây?"
"Vậy là ngươi..."
"Được sư phụ ngươi nhờ tới kinh thành nhìn một chút, thuận tiện giải quyết chuyện môn phái." Ngô Nguyệt trả lời.
"Sư phụ?" Lý Quý Hâm mặt đầy kinh ngạc.
Phu nhân Hoa Xà ở mãi tận Hoa Xà sơn, làm thế nào dự đoán ra được thế cục trong kinh? Huống chi nàng làm thế nào mà lại xếp đặt quan hệ được với Vô Pháp môn của Bắc Châu được đây?
"Lát nữa sẽ cùng ngươi từ từ giải thích." Ngô Nguyệt vừa cười vừa trả lời, lúc này bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, từ ngoài động đi vào.
Dù bên ngoài trời vẫn mưa to như trút nước, nhưng tiếng bước chân của hắn vẫn rất mềm mại, nhẹ nhàng.
"Người ngươi đang muốn tìm không phải ta, mà là hắn."
Dứt lời hai người tạm thời tìm chỗ ẩn nấp.
Ngoài cửa hang xuất hiện ánh lửa yếu ớt, một bóng người gầy nhom càng ngày càng tới gần.
Chỉ nghe khí tức cũng biết ngay đây là một cao thủ.
Trong một cái sơn động mà có đến ba cao thủ, có thể nói đây là một trận thịnh yến của giới giang hồ.
Trong sơn động rất tối, ánh sáng của bó đuốc càng ngày càng gần hơn.
Người nọ đi dọc theo vách đá sơn động nhìn kỹ từng chút từng chút một, giống như đang lục soát cái gì.
Ngay lập tức Lý Quý Hâm khẳng định, cái người Ngô Nguyệt ở ngay trước mặt này chưa chắc là người của hoàng đế, nhưng cái người đang tiến vào này, nhất định là người được trong cung phái tới âm thầm điều tra!
Lý Quý Hâm không thể trực tiếp ra đi giết người.
Nàng là người đại biểu cho hoàng hậu, chỉ cần xuất hiện trước mặt đối phương ngay bây giờ, như vậy thì nhân vật đang giấu mặt sau vụ án binh khí cùng thuốc nổ sẽ rất dễ dàng bị người ta đoán ra được, người đó chính là hoàng hậu.
Nói chung đối phương cũng là một cao thủ, nên hắn đứng lại một hồi, sau đó từ trong góc của vách đá hắn móc ra một chút bột màu trắng, không phải là thuốc nổ đã được điều chế.
Hắn đưa lên mũi ngửi thử.
Trong động tác ấy tản ra nồng nặc tín hiệu nguy hiểm, nó khiến cho Lý Quý Hâm không khỏi giật mình một cái!
"Ai?" Người nọ lập tức phát hiện ra lúc này trong sơn động không phải chỉ có một mình hắn.
Ngay lập tức lưỡi kiếm như bay vọt ra khỏi vỏ, hắn không nói thêm một lời nào mà tức khắc hướng về phía Lý Quý Hâm cùng Ngô Nguyệt đâm tới!
Lý Quý Hâm lanh tay lẹ mắt, nhưng lại bị Ngô Nguyệt đứng chắn lại, sau đó hắn phi thân ra, dùng đao của mình chống lại đường kiếm của người kia!
Lý Quý Hâm bị hắn đẩy vào trong một khe hở an toàn, vẫn chưa bị phát hiện.
Trước sự xuất hiện của Ngô Nguyệt người nọ tỏ ra có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên, hắn không quen biết Ngô Nguyệt! Trong suy đoán của hắn, hiện tại người xuất hiện đáng ra là Lý Quý Hâm, vậy mà Lý Quý Hâm lại làm cho hắn phải thất vọng rồi!
"Ngươi là ai?" Đối phương cảnh giác hỏi.
Ngô Nguyệt không trả lời, chỉ một mực lật tay đánh trả lại!
Trên vách đá để lại bóng những đường đao kiếm loang loáng, còn có vôi phấn từ trên vách đá lả tả rơi xuống.
Hành động của Ngô Nguyệt khiến cho Lý Quý Hâm không sao hiểu nổi.
Đột nhiên nàng chợt nhớ ra bản thân mình còn chưa vứt đi cái hộp đậu hủ được Trầm Dao Quân giao cho Thanh Thư đưa tới.
Nếu như có thể, nàng thật chỉ muốn ngồi ăn đậu hủ, vì màn đánh nhau cực kỳ đặc sắc của bọn họ mà ra sức trợ hứng.
Nếu người nọ đã phát hiện ra được vụ nổ bên trong sơn động có dị thường, vậy không thể lưu lại.
Cây đuốc đã tắt, nên chỉ có thể nhận biết hai bên đánh nhau thông qua âm thanh mà thôi.
Người nọ đã nhận ra được võ công của Ngô Nguyệt, hắn đột nhiên mở miệng: "Là ngươi!"
Ngô Nguyệt cười lạnh một tiếng rồi mới nói: "Nếu không ngươi cho là ai?"
"Tại sao ngươi lại tới nơi này?"
Lý Quý Hâm nghe ra được trong lời này có sự khác thường, Ngô Nguyệt cùng người này là chỗ quen biết!
Nàng nghe thấy Ngô Nguyệt lạnh lẽo cười một tiếng: "Ta đã phải một đường đi từ Bắc Châu đến Đông Châu, mới hỏi ra được ngươi đang ở kinh thành Đông Châu, đương nhiên phải tới rồi, ngươi cái kẻ phản đồ của Vô Pháp môn, Ngô Sênh!"
Lý Quý Hâm lại một lần nữa ngây ngẩn.
Tay chân bên người hoàng đế, quả nhiên là người đến từ Vô Pháp môn của Bắc Châu? Dính dáng đến thế lực giang hồ, chuyện này liền trở nên thú vị hơn nhiều!
Mặc dù nàng lớn lên ở Hoa Xà sơn, nhưng chuyện năm đó Ngô Sênh phản bội Vô Pháp môn cũng có nghe đồn chút ít.
Ngô Sênh vẫn luôn ở trong bóng tối bảo vệ hoàng đế, nếu Lý Quý Hâm chưa từng cùng hắn giao thủ, đương nhiên không sẽ nhận ra hắn.
Nhưng Ngô Nguyệt đối với võ công của Vô Pháp môn lại là lô hỏa thuần thanh, cũng biết làm thế nào để chiến thắng Ngô Sênh.
Vào lúc này Ngô Sênh dù có muốn bỏ chạy cũng đã là rất khó khăn, Lý Quý Hâm đứng ở trước cửa khẩu phía đông, chặn đường Ngô Sênh chạy trốn.
Sau khi hai người cùng liên hợp nghiền ép, đem Ngô Sênh bắt giữ lại rồi, Ngô Nguyệt mới mở miệng giải thích với Lý Quý Hâm tại sao hắn lại được phu nhân Hoa Xà nhờ tới.
Ban đầu, khi hắn còn ở Bắc Châu nghe được tin tức Ngô Sênh đã đi Đông Châu, hắn mới vội vã vượt qua biên giới hai châu chạy tới đây.
Cái lúc đến dưới chân núi Hoa Xà sơn, đúng lúc gặp được phu nhân Hoa Xà xuống núi chuẩn bị cho người vận chuyển gạo do Trầm Dao Quân