Lý Quý Hâm trợn mắt há hốc mồm, tình nhân? Tình nhân? Chẳng phải là nữ phó hay sao? Lúc trước trên bảng vàng cũng chỉ nói chiêu nữ phó chứ không nói là chiêu tình nhân.
Nếu là chiêu tình nhân, vậy ít nhất giá cả phải lật lại một phen a!
Nhưng mà cái tư thế trước mắt này cũng quá xấu hổ đi! Ban nãy bị ngã một cái, vì để cho Trầm Dao Quân không bị tổn thương, lá thư trên tay Lý Quý Hâm đã bay ra ngoài!
Hoàng hậu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nói xong, vẫn đưa tay che miệng nàng đi nhặt tờ giấy trên mặt đất.
Ban ngày mới bị con gái ruột của mình sặc một trận, bây giờ coi như là đánh ngang tay!
Tính cách của Trầm Dao Quân, nói cho cùng vẫn là giống hoàng hậu.
Giữa cuộc đấu của hai mẹ con, Lý Quý Hâm vô tội nằm cũng trúng thương.
Nàng vội vàng bò dậy, ôm theo cả Trầm Dao Quân lên.
Nếu không phải vì đang ở trước mặt mọi người, nhất định là công chúa rất hưởng thụ cái loại tư thế này, hơn nữa còn ôm lấy Lý Quý Hâm ăn chút đậu hủ hoặc là tiện thể mà làm chút gì đó.
Đáng tiếc là cái người vừa mới cường lực trợ công giúp mình là hoàng hậu giờ đây lại biến thành một tảng đá lớn.
Hoàng hậu cầm tờ giấy trên tay nhìn qua một lượt, rồi đột nhiên cả kinh thất sắc: "Tờ giấy này là do ai đưa cho ngươi?"
Ngay lập tức bầu không khí lại trở về quy củ.
Có đôi người dường như đã quên mất mục đích ban đầu của việc Lý Quý Hâm ra ngoài là để làm cái gì.
Đến lúc này Lý Quý Hâm mới đem chuyện đã xảy ra ở trong sơn động kể lại một lần.
Hoàng hậu chết lặng mất một lúc: "Quan hệ giữa Vô Pháp môn ở Bắc Châu cùng Văn Lan Tông gia vốn không tệ.
Năm đó mẫu thân của ta và Chưởng môn đời trước của Vô Pháp môn cũng có chút lui tới.
Ngô Nguyệt phải đi từ Bắc Châu tới nơi này, sợ rằng không phải chỉ vì bắt Ngô Sênh." Nàng giơ lên tờ giấy trong tay mình: "Ta cùng Bắc Châu vẫn luôn giữ liên lạc, hình như từ cách đây rất lâu, Văn Lan Tông gia cũng đã nói tới chuyện này.
Chỉ sợ hiện tại có tin tức của bọn họ, cho nên mới để cho Ngô Nguyệt làm chân chạy.
Hoàng cung là cái nơi không dễ đi vào, nên Ngô Nguyệt phải đi tìm Ngô Sênh.
Có lẽ là Ngô Sênh đã để lại hành tung của mình, nhờ đó Ngô Nguyệt đã đoán ra được hắn sẽ đi sơn động, nên mới thuận đường đem thứ này giao cho ngươi."
Nguyên nhân là cái gì đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng nhất lúc này chính là Văn Lan Tông gia đã cho Ngô Nguyệt mang tin tức tới.
Với những gì được viết trên tờ giấy, được Ngô Nguyệt luôn mang theo trong người cũng đủ để thấy võ công của hắn cao đến mức nào.
Nội dung của bức thư là, từ sau khi hoàng hậu phát hiện hoàng đế ở bên ngoài còn có người khác, thậm chí có thể còn trộm che giấu một đứa con trai được hắn hoàn toàn tin tưởng cũng như tán thưởng, Văn Lan Tông gia đã lén phái người đi điều tra kỹ chuyện này.
Cho tới nửa năm trước đây, vào khoảng thời gian trước khi Lý Quý Hâm đến hoàng cung, Văn Lan Tông gia đã phát hiện ra một điểm rất đáng ngờ.
Quan hệ giữa Bắc Châu cùng Tây Châu không tệ, còn giữa Đông Châu cùng Tây Châu chỉ có một cái thành tiếp giáp, tiểu thành này được xem như một tấm bình phong che chở, nên nó được xây cất chắc chắn như được đúc bằng sắt.
Tòa tiểu thành này đã được xem như là căn cứ quân sự trọng yếu, hàng năm chi phí dành cho nơi này tương đương với chi phí của năm thành bình thường khác.
Điều này đã khiến Tây Châu luôn tồn tại một cái nghi vấn, vì sao sự coi trọng của Đông Châu đối với tòa thành này lại vượt qua bất kỳ tòa thành nào khác cũng ở biên giới như nó?
Trước đó hoàng hậu cũng đã có cái nghi ngờ này, khi mà toàn bộ chính sách của Đông Châu đều nghiêng về phía tây.
Bởi vì bên ngoài có thứ quan trọng quá mức, cho nên nếu chính sách có phần thiên lệch cũng không được coi là chuyện lạ.
Cho đến một ngày, Tây Châu bỗng phát hiện ra trong đội quân đang đóng tại biên giới Đông Châu xuất hiện một gương mặt lạ, mà tin tức tình báo đối với người này lại hoàn hoàn không biết gì cả.
Lâu nay do vẫn luôn cùng hoàng hậu có liên lạc, Bắc Châu lập tức bắt tay vào tiến hành điều tra.
Bọn họ phát hiện ra người này ở trong quân doanh không hề có chức vụ gì, cũng không phải là thân thích của quan quân canh giữ, điều này quả thật hết sức kỳ quái.
Trong tin tình báo do Ngô Nguyệt mang tới còn nói, người này có liên lạc ngầm với kinh thành Đông Châu.
Chẳng qua chỉ là liên lạc với một người thợ rèn ở trong một cái hẻm nhỏ.
Điều này lại càng làm cho người ta không thể lý giải nổi.
Nơi ở của người thợ rèn đã được viết trong bức thư.
Hoàng hậu gấp lá thư lại, rồi thả vào trong lò sưởi.
"Đã biết bước kế tiếp nên làm gì rồi đi?" Hoàng hậu hỏi.
Dĩ nhiên là Lý Quý Hâm đã biết.
Địa chỉ đã được viết ra rất rõ ràng.
Trước khi để cho người thợ rèn phát hiện ra dị thường mà rời đi, tiên hạ thủ vi cường.
Cuối cùng, hoàng hậu lại dùng lời nói thấm thía mà dạy dỗ: "Chính sự là chính sự, không được vì nó mà vắng vẻ A Dao." Nhớ đến nàng cũng vì làm chính sự nên mới vắng vẻ phu nhân Hoa Xà, kết quả đã thành mười bảy năm trời khổ sở tương tư trên đất lạ.
Về chuyện này nàng chính là cái người từng trải.
Trầm Dao Quân trịnh trọng gật đầu một cái: "Ta vô cùng đồng ý với mẫu hậu về những lời này!"
Hoàng hậu hướng về phía nàng chớp chớp con mắt, dù sao thì đây cũng là đứa con ruột của mình.
Trầm Dao Quân lại nói tiếp: "Dĩ nhiên cũng chỉ có ở câu này!"
Sắc mặt của hoàng hậu nhất thời trầm xuống.
Uổng công nàng còn băn khoăn giúp nữ nhi chứ đâu!
Lý Quý Hâm bất đắc dĩ mà xòe bàn tay: "Hai phần bổng lộc!"
Một người thì rơi vào bể tình yêu, đó là Tiểu công chúa, còn một người lại chỉ thấy có tiền, người đó là Mỹ Nhân Nữ Phó.
Hoàng hậu nắm lấy bàn tay của Lý Quý Hâm ý vị thâm trường mà vỗ nhẹ một cái: "Đừng nói chỉ là hai phần tiền lương, sau này thù lao còn nhiều lắm!" Phu nhân Hoa Xà là của nàng.
Đệ tử của phu nhân Hoa Xà, đương nhiên phân phối trong nội bộ là tốt nhất.
Nếu nói chuyện vớ vẩn, quả thực Lý Quý Hâm không sánh nổi với hai mẹ con này rồi.
Việc nàng có thể làm đó là chuyên tâm làm việc, giúp các nàng quét sạch mọi chướng ngại trên đường đi tới.
Bởi vì Trường Ninh công chúa là kẻ ngu, ở trong cung mọi hoạt động của nàng tương đối tự do.
Nàng chỉ cần quấn lấy hoàng đế nói phải ra bên ngoài đi chơi, cứ như thế quyết không buông bỏ là được ngay.
Đối với hoàng đế mà nói, nếu như hắn đã có đôi chút hoài nghi về hoàng hậu, đương nhiên cũng sẽ có nghi ngờ Trầm Dao Quân.
Vậy phương thức khiến cho nàng sơ hở tốt nhất chính là ép nàng phải hành động.
Lý Quý Hâm cứ như vậy nghênh ngang mang Trầm Dao Quân lên đường.
Đây là hoàng đế đặc phê cho phép công chúa đi ra bên ngoài dạo chơi.
Ở kinh thành ban ngày cùng buổi tối hoàn toàn trái ngược nhau.
Vì không thể nghênh ngang đi vào trong hẻm nhỏ tìm người thợ rèn kia, vậy nên hai người tùy ý bịa ra một cái lý do rồi đi bộ ở vùng phụ cận Văn Hổ Hạng.
Văn Hổ Hạng là nơi quần tụ của một đám tiểu thị dân.
Ở đây đường phố hỗn loạn, chật chội, từ xung quanh bay tới đủ các loại mùi vị cả thơm lẫn thối.
Lý Quý Hâm đã quen với loại cảm nhận này, nhưng Trầm Dao Quân thì không ngừng nhíu mày.
Đầy đất toàn là rác rưởi, bẩn thỉu đến nỗi nàng không đành lòng đặt chân.
Công chúa ngẫm nghĩ, đúng lúc này mình có thể kiếm chút đậu hủ được rồi.
Nàng giang hai cánh tay ra nũng nịu: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao muốn ôm một cái."
Lý Quý Hâm đưa tay xoa đầu nàng: "Người đã lớn như vậy rồi, lại còn phải ôm đi, không thẹn thùng hay sao?"
Trầm Dao Quân phẩy đầu một