Talia đi cùng với Gia Mẫn họ có ghé qua tầng làm việc của Royal để lấy tài liệu về làm, thấy bạn mình vẫn chăm chăm vào mớ giấy tờ đó làm như chuyện vừa nãy là của người qua đường không phải của mình ấy.
Dù thế nào cũng nên biểu lộ chút thái độ vừa chứ, chính bản thân khi nãy nghe được cũng cảm thấy không vui mà tại sao nó có thể coi như không có gi xảy ra, vẫn có thể xử lý công việc như thường.
- Sao mày vẫn bình thản như vậy được chứ? Người ta đang cố thể hiện với mày đó.
Cô vẫn lật từng trang tài liệu tìm kiếm thứ mình cần nhưng vẫn biết nhỏ bạn của mình đang nghĩ cái gì bên cạnh.
Cô đâu có điếc đâu mà không nghe thấy chứ nhưng nghe thấy với không nghe thấy thì có khác biệt gì.
Chẳng lẽ cô cự lại, mặt cau mày có trước bao nhiêu người.
- Thì vợ người ta mà, bộ kêu sai sao?
- Mày....!Tính cách không bao giờ thay đổi, lúc nào cũng vậy.
Mày dám nói với tao mày không khó chịu không?
Cô để tệp tài liệu xuống, quay qua đáp:
- Không lẽ tao khó chịu ra mặt cho cả thế giới biết quan hệ của bọn tao? Nói văn vẻ thì tao cũng đang ở thế là một nhân tình sao có thể so bì với người danh chính ngôn thuận.
Tao khó chịu hay không không cần họ biết, một người biết thôi là đủ rồi.
Một chữ ấy là gì khi chị ấy vẫn nằm cùng tao mỗi đêm.
Điều đó mới quan trọng.
Một tờ giấy không trói được tim một người.
- Nhưng đôi khi mày cũng nên ghen một chút để người ta thấy chứ đừng để mọi chuyện như hiển nhiên.
Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn tao ủng hộ cũng bởi vì mày nhưng lo lắng quá chút cũng vì mày thôi.
Talia cứ thấy bất an trước quyết định ủng hộ cho mối quan hệ này nhưng giờ có ngăn cản cũng không thể vì Gia Mẫn đã quá khổ để có ngày hôm nay.
Thử thôi chứ sao biết được, cô nghĩ mình nên gặp riêng Tần đại tiểu thư để nói chuyện, bạn cô đã không gia đình, mấy chuyện này cô nhất định phải lo.
- Được rồi, tao biết phải làm gì mà đừng lo lắng quá.
Yên tâm đi.
****
- Sao anh cứ khiến cho hai bên khó xử vậy?
Khánh Nam làm như không thấy Hoàng Anh nổi giận, anh bình tĩnh đáp:
- Sẽ chứng minh cho em thấy anh mới người em nên cần, là người em có thể ở bên, tin tưởng và dựa vào.
Hoàng Anh không biết phải nói cái gì nữa, chị muốn điên lên mất thôi.
- Tôi không dựa vào ai hết còn nữa anh đừng làm ảnh hưởng tới chuyện tình cảm cá nhân của tôi.
Anh cũng đã biết giữa chúng ta hữu danh vô thực, anh đừng khiến cho người khác thấy giống như tôi đang ngoại tình hay phản bội anh.
Tôi muốn ai thì chính là người đó, không ai có quyền can thiệp.
- Vậy năm đó Cố Gia Mẫn can thiệp vào chuyện của em với Quân thiếu sao em vẫn vì vậy mà hoãn lại chuyện đính hôn? Em cứ đẩy anh ra, sao không cho anh cơ hội.
Khánh Nam nhắc tới Hạo Thiên chạm ngay vảy ngược của chị.
Làm sắc mặt của Hoàng Anh cứng lại, sầm xuống.
Chị không thích ai nhắc tới anh ấy nhất bây giờ có thể khiến cô không vui, chị đã muốn cất quá khứ đi rồi.
- Hai chuyện không giống nhau.
Cơ hội không phải cứ muốn cho là được, bây giờ tôi đang rất tốt, anh có thể tìm hạnh phúc cho mình hà tất phải khiến khổ vậy
Anh cười khổ, đáp:
- Hạnh phúc của anh là em, em không biết sao? Anh thật ghen tị với cô ấy, có được trái tim em.
Chị cũng không muốn gì nữa, giờ có nói mấy cũng không giải quyết được.
Khánh Nam thấy Hoàng Anh không phản ứng lại cũng biết mình nên rời đi, lời tận đáy lòng anh đã nói.
Đã xác định là sẽ cố gắng dù biết rất khó nhưng anh vẫn sẽ làm, dù người đó có làm nhục chí ra sao anh vẫn hết mình.
Được hay không cũng sẽ sống chết một lần, để sau này không hối hận.
Ít nhất không hai tay dâng người mình yêu cho người khác.
Chị thấy anh rời đi, trong lòng cũng nặng trịu, biết bản thân đã quá lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng cũng hết cách.
Đây đã không còn chuyện của hai người, Gia Mẫn đã bị kéo vào rồi, nên giải quyết triệt để, tránh sinh chuyện không đáng có.
Đã miễn cưỡng tiếp tục cuộc hôn nhân này đã quá lắm rồi, anh đừng nên làm khó chị nữa, bản thân Hoàng Anh cũng không muốn tuyệt tình.
Anh cứ tiếp tục sợ rằng ly hôn thì bạn cũng không thể làm được, đến nhìn nhau cũng khó.
Cô đã nhẫn nhịn thì chị cũng nên có chừng mực với hành động của mình.
Hoàng Anh lắc đầu tiếp tục làm việc đang dang dở.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã tới tối.
Thư ký không gõ cửa xin phép chị cũng không biết đã tới giờ phải về.
Mệt mỏi đi lấy xe, để ý thấy cô từ lúc về không một tin nhắn hay tăm hơi gì.
Chị ném điện thoại vào trong xe.
- Lại chuyện gì nữa đây?!
Lái xe đi mất, lần này về thẳng nhà chị chứ không về bên cô.
Mở cửa vào thấy tối om, căn nhà này lâu nay chị không về, thấy trống trải.
Hoàng Anh quay lưng khoá cửa thì có cảm giác có đang từ từ đi tới, đã áp sát, người đó vừa đưa tay lên thì chị đã nhanh chóng quay lại nắm lấy tay bẻ ngược ra sau đẩy vào tường.
Người đó bị bất ngờ la lên:
- Đau! Đau em!...!Thả em ra!
Chị nghe thấy liền giật mình buông ra, biết đó là ai.
Mở đèn lên.
Thấy cô ôm tay xoa xoa có vẻ rất đau, trừng mắt nhìn chị.
Chị kéo cô vào trong ngồi xuống, cằn nhằn:
- Em bị gì vậy? Tự nhiên xuất hiện bất thình lình sau lưng chị, còn tắt cả hệ thống mở đèn cảm ứng của chị.
Lỡ như chị trong tay chị có vũ khí tự vệ thì sao đây? Em thật là...
Cô đẩy chị ra, khi người này cầm tay cô xem thử thế nào.
- Chị còn la em, người ta chỉ muốn làm chị bất ngờ thôi mà.
Bẻ muốn gãy tay luôn.
Chị muốn thủ tiêu em rồi về với chồng chị đúng không???
Cô bày ra bộ mặt thương tâm nhìn chị làm ai đó luống cuống tay chân.
Sao tự nhiên trẻ con vậy nè.
Nghĩ gì nghĩ cũng nên dỗ chứ không thể để mĩ nhân rơi nước mắt.
Chị cũng mừng thầm, vì cô đáng yêu như vậy.
- Ngoan nào! Chị chỉ có mình em thôi.
Không nói lung tung.
Chuyện hồi chiều chị cũng không biết mà, chị là nạn nhân._ Chị ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Dẻo miệng!
- Không hề nha! Mà hôm nay sao em tới nhà chị vậy?_ Chị vẫn tò mò vụ này.
Cô nhỏm dậy, đánh chị một cái:
- Em tìm chị cũng cần lý do hả? Hay qua nhà cũng cần sự xin phép? Chị giấu ai bên này? Nói mau!!
- Vợ, chị không có mà! Chị chỉ bất ngờ nên hỏi thôi mà, vợ!_ Hoàng Anh vội vàng giải thích
Vợ đẹp như vậy chị đây còn thèm nhìn ai chứ.
- Không nói với chị nữa! Đi tắm đi rồi ăn cơm, nguội cả rồi.
Em đi hâm lại cho nóng.
Chị nghe mà không tin vào tai mình.
Cô nấu ăn chờ chị về.
Tối nay chắc vui quá mất ngủ quá.
Chị canh lúc cô không để ý hôn một cái vào môi, chạy mất.
- Chị yêu em!
Cô cười thấy chị vui như vậy.
Đúng là lâu lâu dụng tâm một chút hâm nóng tình cảm cũng tốt.
Sắp tới sợ sẽ không bình yên như vậy được.
Cô đi vào bếp, chuẩn bị cơm.
Hoàng Anh tắm xong đi ra thấy bàn ăn đã được dọn sẵn sàng, ít món thôi nhưng lại rất đẹp mắt.
Cô theo chủ nghĩa hoàn hảo nên làm gì cũng rất chỉnh chu, ngay cả dọn ăn bình thường thôi mà cũng thế này thì đủ hiểu rồi.
Chị ngồi xuống ngắm ngía cô đang bấm gì đó trong đó điện thoại đến khi có cảm thấy ai đó cứ da mặt mình sắp thủng một lỗ thì mới ngước lên, nói:
- Xin lỗi, có tí chuyện, chị ăn đi.
- Em cũng ăn nhanh đi.
Làm gì thì làm sau cũng được mà.
Chị vừa nói vừa gắp đồ ăn cho cô.
Cô cũng đặt điện thoại xuống cùng chị dùng bữa.
Không cần thiết phải là nhà hàng sang trọng như này là hạnh phúc nhất rồi.
Gia Mẫn hiếm khi đụng vào bếp nhưng người đã giỏi hơn người như cô thì gần như cái gì cũng giỏi.
Không những nấu ăn ngon mà làm bánh cũng đỉnh.
Công dung ngôn hạnh đủ hết.
Chị thú thật rất thích ăn đồ cô nấu phải nói chính xác là nghiện nhưng mà của ngon thì phải hiếm mới có giá.
Không dễ gì cô chịu vào bếp, phải nói được thưởng thức là phúc của người đó.
Hoàng Anh vừa ăn vừa cao hứng nên có vẻ rất khoái chí, chả mấy chốc chị đã đánh nhanh hết bữa ăn hôm nay.
Cô nhìn chị ăn ngon miệng vậy cũng rất vui, nếu vậy sau này cô sẽ dành thời gian nấu nhiều hơn bồi bổ cho chị.
Chứ thấy có vẻ ốm đi mặc dù vẫn dáng người khoẻ khoắn nhưng cô vẫn muôn thêm chút thịt nữa.
- Ngon thật đó, vợ! Tài năng nấu nướng danh bất hư truyền.
Cô rót nước đưa cho chị, bình thản đáp:
- Mấy món đơn giản thôi, chị có cần nịnh vậy không? Tần đại tiểu thư đã ăn qua bao nhiêu cao lương mĩ vị rồi thì mấy món này có là gì.
- Đồ ăn vợ nấu đương nhiên ngon hơn rồi, chứa đựng tình cảm của vợ dành cho chị mà.
Ước gì ngày nào cũng được ăn.
Chị đi lại ôm eo cô dọn chén dĩa trên bàn.
Hoàng Anh sắp càn quấy rồi, cô thừa biết nên đẩy chị.
- Sau này em sẽ thường xuyên nấu hơn.
Phải chịu thôi giữ chồng thì phải giữ dạ dày, cho chị khỏi ra ngoài lén phéng.
Chị giúp cô dọn chép qua để rửa vừa đáp:
- Chị không thèm hoa thơm cỏ lạ ngoài kia.
Em yên tâm đi.
Hoàng Anh dành rửa chén với dọn bếp nên bảo cô đi tắm và thay đồ.
Chị lúc nãy có thấy trong phòng có vali nhìn biết là của bé nhà mình.
Xem ra cô tính thường xuyên ở đây, cũng tốt Gia Mẫn không thể bỏ bên kia đó là thủ phủ của cô nhưng bên đó không thể thành không gian riêng của họ được vì có hai bạn của cô nữa.
Dọn qua đây là hợp lý nhất.
Chị dọn dẹp xong mở tủ lạnh lấy trái cây thì cô đã cắt sẵn để bên trong, chu đáo.
Chị mang ra phòng khách bật tivi lên đợi cô.
Lát sau, cô mang đầm ngủ lụa hai dây xuống cùng chiếc áo choàng lụa bên ngoài đi tới làm chị xịt máu mũi.
Cô thấy phản ứng của chị mà làm như không thấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, lấy trái cây ăn.
Chị thích thú ôm cô sát lại tay vuốt ve bên ngoài bị cô đánh khẽ vẫn cười nham nhở.
- Hãy mình đi ngủ sớm đi vợ!
Cô lườm chị, đáp:
- Hai tiếng sáng chưa