Ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi vào căn phòng nơi một cô gái đang say giấc nồng, có vẻ như đã trải qua một đêm khá mệt mỏi.
Cánh cửa bật mở, gương mặt thiên thần ấy vẫn không biết gì cho đến khi.
Hoàng Anh lay khẽ cô, nhẹ giọng gọi:
- Em trễ rồi, dậy nào.
Cô nhăn mặt vì có người phá giấc ngủ ngon, mở mắt ra với tay lấy điện thoại xem thử mấy giờ.
Cô thật sự ngủ như chết ấy, không biết gì.
- Tại chị hết đã nói hôm nay em đi làm mà cứ không cho ngủ sớm.
Chị cười khẽ, hôn cô một cái, đáp:
- Nhanh nào, em còn cằn nhằn chị là khỏi ăn sáng luôn á.
Ngày đầu đi trễ cũng hay đâu Đại cố vấn!
Cô lườm một cái sắc lẻm.
Đẩy chị ra bước xuống giường, lấy áo choàng mặc vào đi thẳng tới toalet.
Mới sáng đã trêu người ta, ai thủ phạm khiến người ta dậy trễ chứ.
Hoàng Anh mặc dù thấy cô giận khá vui không ngờ bình thường trưởng thành vậy mà cũng có mặc trẻ con, đáng yêu quá.
Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn nhanh chóng đi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Như một gia đình hạnh phúc, thật ra họ đã từng gắn bó với nhau thân thiết trong quá khứ nhiều năm về trước nhưng mà sau khi mỗi người đều có cuộc sống riêng thì đã rất lâu rồi họ với cùng nhau thức dậy và ăn sáng.
Bữa sáng trôi qua yên ả trong căn nhà đang tràn ngập hạnh phúc.
Cả hai cùng chuẩn bị đi làm, nắm tay nhau xuyên suốt trên đường.
Sự vui vẻ ấy không thể giấu trên khuôn mặt cô, tình yêu thật kì diệu.
Chiếc xe tới nơi dừng trước sảnh chính toà nhà, bảo an lập tức chạy lại mở cửa cho cả hai xuống xe.
Dàn vệ sĩ của cô đã vào đúng vị trí, nhiều lúc cô cũng đau đầu vì sự cồng kềnh này nhưng muốn tinh giảm thì không được.
Nhất là Talia sẽ không chịu, nếu không muốn bị lôi về bên kia, chị thì thiếu điều muốn tăng thêm nữa.
Cô khoác tay chị đi vào trong, nhân viên xếp hàng cúi chào.
Gia Mẫn không thích những nghi thức này nhưng đây giống như luật bất thành văn tại Khánh Quốc.
Cả hai đi vào thang máy dành riêng cho ban quản trị và các nhân vật cao cấp.
Cửa đóng lại, cô thở phào, nói:
- Em không thích mấy vụ khoa trương này chút nào.
Chị xoa đầu cô, đáp:
- Em nên làm quen dần đi, Đại cố vấn! Em không thể cứ như trước mãi không chịu lộ diện.
- Em biết rồi.
Ngày nào cũng đi làm được chưa Tần tổng?_ Ôm cánh tay chị nũng nịu đáp.
Hoàng Anh sao chịu nổivới màn đáng yêu liền nhanh như cắt hôn cô một cái rõ kêu.
Hằng ngày đi làm với người yêu, ăn trưa cùng rồi tan làm về nhà cùng nhau còn gì hạnh phúc bằng.
Chị chưa thể để em đứng bên chị với tư cách người phụ nữ của chị nhưng chị chắc chắn em là người duy nhất chị nắm tay cùng nhau song hành.
Gia Mẫn như cảm nhận được cảm xúc của chị, cũng nhẹ nhàng dùng lực một chút như đáp lại.
Họ dừng ở tầng Royal của cô, nguyên tầng này là nơi làm việc của Royal, người không phận sự miễn vào.
Cả hai tiến thẳng vào trong hướng phòng làm việc của cô, nhân viên đều cúi người đón tiếp.
Cô bước vào căn phòng kể từ lúc ba mẹ cô mất đã không có chủ sở hữu nữa.
Hôm nay chính thức được bước vào với tư cách này tự nhiên trong lòng có cảm xúc khó tả.
Mọi thứ được bày trí theo đúng sở thích và thói quen khi làm việc của cô.
Nó có vẻ thanh thoát hơn xưa nhưng bầu không khí vẫn âm trầm và nặng nề như vậy, không biết là do cô hay do chính căn phòng này.
Chị thấy vẻ mặt khác lạ của cô liền quan tâm hỏi:
- Sao vậy em?
Cô như được thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ nhưng cũng nhanh chóng trả lời chị:
- À không có gì! Chỉ là tự nhiên có cảm giác được nhận cái gì đó ba mẹ thôi.
Lúc nhỏ em đã từng vào phòng làm việc của họ tại Royal, ấn tượng ban đầu cũng như bây giờ.
Sự lạnh lẽo, u ám ở đây làm người ta lạnh sống lưng và khó thở, em thật sự không thích tới đây.
Nó có gì đó rất nặng nề.
Không ngờ sau bao năm căn phòng của chủ nhân Royal vẫn như vậy.
Chỉ khác là bây giờ chủ là em.
Chị khá bất ngờ vì phải rất lâu rồi đến nổi không thể nhớ là bao lâu cô không hề nhắc về ba mẹ mình.
Phải chăng từ sau đám tang cô không hề nói đến làm nhiều người lầm tưởng cô hoàn toàn không có cha mẹ hay đúng hơn là không có biết gì về họ.
Biến cố đó quá lớn với 1 đứa trẻ 7 tuổi, im lặng chịu đựng và chống chọi ngần ấy năm thật sự quá khổ sở.
Không nhắc không phải không nhớ mà vì quá nhớ tới ám ảnh nên mới không nhắc.
- Đã lâu em không nhắc tới họ....!
Cô quay qua nhìn chị cười khẽ rồi đáp:
- Nhắc có ích gì khi chỉ khiến người sống thêm mệt mỏi.
Em vẫn ổn đứng ở đây làm tốt việc còn dang dở của họ là đủ rồi.
Hoàng Anh ôm cô vào lòng, xót xa nói:
- Xin lỗi vì những năm qua chị đã để em một mình.
- Không sao mà, chị quên em là ai hả? Người yêu chị là Cố Gia Mẫn, không gì đánh gục được em đâu.
Chuyện cũng đã qua lâu rồi em chỉ thấy cảnh nên nhất thời nhớ lại chút thôi.
Người cũng đã mất, ai sống thì vẫn phải sống thôi.
Nếu thấy có lỗi thì yêu em nhiều thêm chút là được.
Cô tinh nghịch trêu chị.
Chị phì cười trước sự phá game bất thình lình này của cô.
Cũng đúng trái đất vẫn quay, sống thì vẫn phải sống, không ai thiếu ai thì không thể cả.
- Chị yêu em vậy em vẫn chưa thoả mãn hả? Ngày nào cũng tận lực, tận tâm thể hiện mà.
Cô đỏ mặt, đúng là không so được mặt dày với chị.
Nhanh chóng kết thúc màn âu yếm buổi sáng nếu không hai người tới trưa vẫn không làm được gì quá.
- Chỉ giỏi mỗi chuyện đó! Chị về phòng làm việc đi không sẽ mất luôn cả buổi sáng cứ day dưa ở đây mất.
Chị nhìn đồng hồ cũng thấy hơi lố xíu rồi, hôn cô một cái rồi chào tạm biệt cũng không quên chọc cô.
- Giỏi chuyện đó thì em quá hạnh phúc còn gì.
Nhiều cặp không tới đâu cũng vì gặp phải người yếu cả sinh với lý đó nha.
Trưa chị chở em đi ăn, ở trong phòng đợi chị.
Nói rồi liền đi mất bỏ lại cô chưa kịp ú ớ gì.
Sao có thể nói ra được hay thật, đúng là không sợ trời đất.
Người khác nghe được chắc đào hố xuống ngồi quá.
Lát phải họp với phòng pháp lý rà soát lại tất cả đặc biệt chỉnh đốn nhân lực và kiểm tra tất cả các dự án đang và sắp tiến hành.
Người cô sẽ bổ nhiệm cho vị trí trưởng phòng pháp lý là luật sư – cựu cục phó cục kiểm sát – Lý Tử Phương, đã được mời về làm cố vấn pháp lý cấp cao cho tập đoàn cách đây 5 năm.
Đến lúc nên đưa một vài thân tín ra ánh sáng rồi, cực thân họ đã phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Thấm thoát chút đã tới trưa.
" Xin lỗi em! Chị có việc gấp phải đi gặp đối tác bây giờ nên không đi ăn với em được.
Tối chị bù nha!"
Mĩ Kì nhấn gửi khi giật được điện thoại của bạn mình vẫn đang lưỡng lự không biết có nên nhắn hay không.
Hoàng Anh khó chịu ra mặt, trời đánh bữa ăn mà trời.
- Mày rảnh quá vậy? Qua đây kiếm tao hoài còn phá buổi trưa của tao với vợ tao nữa.
- Mày có tức giận cũng nuốt vô đi.
Bộ mất trí rồi hay sao không nhớ nay phải đi đâu hả? Mốt là họp hội đồng nhà mày rồi đó._ Mĩ Kì thiệt sự không muốn nhúng tay vào nhưng mà đứa bạn chí cốt này cứ đẩy qua.
- Chết tiệt sao quên hôm nay được chứ!_ Chị sực nhớ mình phải đi một nơi.
- Còn đứng đó.
Không có nhiều thời gian đâu.
Hai người nhanh chóng thu xếp đồ rời đi.
Có vẻ là việc gì đó rất quan trọng mà không muốn để nhiều người biết.
Tống tổng chỉ đi có một mình và bằng đường phụ lên đây.
Thần bí như vậy chắc chắn có mờ ám.
Cô nhận được tin nhắn cũng hụt hẫng nhẹ nhưng biết sao được công việc là quan trọng.
Đành rủ Tuấn Hạo đi ăn cùng chứ ở đây cô thật không thân thiết với ai.
Tiện thể bàn chút chuyện.
Tuấn Hạo lên đón cô cả hai cùng đi xuống dưới sảnh.
Cửa thang máy vừa mở.
- Trùng hợp thật! Đại cố vấn và giám đốc Hạ đi ăn trưa hả?
Cô cũng hơi bất ngờ với sự xuất hiện này Giang Thành Cố nhưng cũng nhanh chóng đáp lại:
- Đúng vậy!
- Tôi và bạn cũng đi ăn nếu tiện thì đi chung được không Đại cố vấn?_ Một bộ dáng lịch thiệp muốn lấy lòng cô.
Gia Mẫn rất tự nhiên khoác tay Tuấn Hạo ôm hơi sát lại.
Anh hiểu ý cùng cô diễn một chút.
- Xin lỗi, tôi và Đại cố vấn có vài chuyện quan trọng phải bàn không tiện cho lắm.
Để khi khác nha Giang tổng!
- Không sao! Công việc quan trọng, tôi không làm phiền hai người nữa, chậm trễ công việc của Đại cố vấn.
Cả hai gật đầu tạm biệt nhanh chóng rời đi.
Mọi ánh nhìn đang đổ dồn vào cái khoác tay này.
Xem ra công ty đã có chủ đề nóng để bàn tán rồi.
Giang thiếu vẫn đứng đó nhìn cặp đôi mới vừa đi.
- Xem ra giữa họ đúng là có gì đó rồi._ Bạn của Thành Cố lên tiếng.
- Không có cô gái nào tao muốn mà không được.
Đợi đi, Giang thiếu phu nhân nhất định là cô ấy.
- Mày đừng quên nữ nhân kia là ai.
Địa vị cô ấy ở Khánh Quốc sợ rằng khó ai bì nổi.
Tần gia chắc gì đã chịu.
***
Bên ngoài, Tuấn Hạo đưa cô vào xe và tự mình cầm tay.
Đi được một đoạn thì thấy xe của chị đỗ bên kia có người bước lên xe.
Dù đã dừng ở con đường nhỏ nhưng vẫn để họ tình cờ nhìn thấy
- Đó không phải là Tống Mĩ Kì sao?
Anh thốt lên nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô vẫn bình thường nên tiếp tục cho xe chạy đi.
- Chị ấy vào toà nhà bằng lối bí mật đi thẳng lên tìm Hoàng Anh đương nhiên cũng phải ra một cách âm thầm rồi._ Gia Mẫn biết mọi thứ.
- Em biết nhưng vẫn để cho họ đi riêng như vậy sao?
- Chứ chẳng lẽ em xuất hiện nói chị không được đi và để chị ấy biết em đang giám sát mọi ngõ ngách hả?_ Cô hỏi ngược lại.
Anh hơi lo lắng dù sao đó cũng là hai con hổ nếu thả rông tự do như vậy.
Không khéo....!
- Nhưng...!
- Anh xem thử họ đi đâu và gặp ai cho em.
Tuấn Hạo gật đầu nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.
Anh nhớ hình như cô chuyện gì đó muốn nói.
- Em có chuyện gì đó muốn nói hả?
Cô sực nhớ chuyện chính việc cô hẹn anh ấy.
- Anh gọi luật sư Lý về Nam Minh trong tuần này đi.
Đừng để Mĩ Kì biết, âm thầm mà về.
- Em tính làm gì?_ Sao tự dưng lại gọi người này về.
- Chẳng làm gì cả! Chỉ đơn giản là trọng dụng người xứng đáng thôi.
- Nhưng em thừa biết cô ấy với....!Một đống rối tung đó.
Cô cười khẽ, nói:
- Đó là chuyện riêng tư không ảnh hưởng công việc.
Yên tâm đi, tự em có chừng mực..
Sớm muộn gì họ cũng phải đối diện với nhau thôi.
Né tránh cả đời cũng không được.
Ai cũng là người chuyên nghiệp hết nên sẽ tự biết nặng nhẹ.
Anh nghe cô nói vậy cũng không hỏi nữa.
Dù sao Lý Tử Phương cũng là nhân vật lớn trong giới tư pháp nếu có sự phục vụ của cô ấy dưới trướng thì đúng không còn gì bằng.
Nhân tài như vậy nếu cứ để bên ngoài đúng là phí phạm của trời.
Mấy chuyện cá nhân đó đã qua lâu rồi, chắc sẽ không có sao.
Hai người đi dùng bữa trưa ở nhà hàng gần đó xong rồi lại nhanh chóng về lại.
Công việc rất nhiều, sáng mai cần đón tiếp Quân Hạo Minh nên phải có sự chuẩn bị.
Quân gia có gì khiến cô cứ thấy bất an, phải gặp rồi mới biết thế nào.
****
Cố Gia Mẫn đã tính toán cực chuẩn xác khi tin tức chủ tịch sẽ rút trưởng phòng pháp lý ở Royal về bên cạnh để trống vị trí đó làm mọi đồn đoán về ai sẽ thay thế.
Đã có không ít người nhớ đến cái tên đã từng là ngôi sao giới tư pháp tại Nam Minh cực nổi tiếng.
Lý Giai Tâm trên toà dù là công tố viên hay sau này luật sư biện hộ đều là con ác mộng đối với đối