"Đem con chó chết kia đi chỗ khác cho tôi!"
"Này nó đáng sợ đến thế à?"
Quan Thư Quân trốn ở sau lưng quản gia hét lên, mà cũng kỳ lạ thật, lúc tôi dắt Hỉ Đa Đa vào trong nhà, nó cũng chẳng cắn ai, nhưng mà nhìn thấy Quan Thư Quân thì lại điên cuồng sủa, tôi huýt sáo thu sợi dây lại, Đa Đa vội vàng chạy lại nằm sấp xuống bên chân tôi, tôi đùa giỡn: "Quăng chiếc giày qua đây, tôi cho nó ngửi, biết đâu nhớ mùi của cô, sau này gặp không cắn cô nữa."
"Cô đến Lam gia thu hoạch bất ngờ ghê, đem cái gì không đem lại đem cái thứ này về."
Quan Thư Quân vẫn lấy hết can đảm từ từ đi đến chỗ tôi, thấy cô ấy đi đến gần, Đa Đa lập tức nâng cao cảnh giác gầm gừ trong miệng, tôi kéo dây cổ nó, rồi xoa đầu: "Không cho mày cắn!"
Cuối cùng, Quan Thư Quân nhờ người mang một ít xúc xích giăm bông đến, trước sự cám dỗ của đồ ăn ngon, Hỉ Đa Đa đã dễ dàng bị thu phục, Quan Thư Quân vừa đút đồ ăn vừa xoa đầu nó, còn không quên mắng: "Đúng là đứa không có lập trường, thế là thu phục xong rồi à. Nhớ lại hôm đó, Lam Phi Ỷ thả chó cắn tôi, sao tôi lại không nghĩ đến chuyện vứt thức ăn cho nó chứ."
"Cô thử bảo nó đưa tay ra đi."
Quan Thư Quân không tin bản thân có thể điều khiển nó, cho nên nghi hoặc hô lên: "Đa Đa, đưa tay cho tao."
Đa Đa ngoan ngoãn đặt chân lên lòng bàn tay cô, Quan Thư Quân ngay lập tức như đứa trẻ ba tuổi phấn khích hô hào lên: "Nó nó nó, nó hiểu được tiếng người... ôi!"
"Vậy cô thử lại lần nữa, bảo nó ngồi xuống đi!"
"Chó ngốc, ngồi xuống cho tao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gọi Đa Đa! Người ta tên là Hỉ Đa Đa!"
"À, Hỉ Đa Đa ngồi xuống!"
Đa Đa di chuyển cơ thể và ngồi xuống, Quan Thư Quân không cần tôi dạy, trực tiếp ra lệnh: "Nằm xuống, nằm xuống đi."
Ngay sau câu đó, Đa Đa lập tức nằm sấp, gục đầu bên chân nó, Quan Thư Quân như phát hiện ra một châu lục mới, bật thốt: "Cô còn bao nhiêu kỹ năng nữa thế, biết chăm con, lại biết huấn luyện chó, cô là trân bảo phụ nữ à?"
Tôi đưa dây dắt chó trong tay cho cô ấy, sau đó nói: "Thật ra tôi thấy vết thương đã lành hẳn rồi, phải đi làm, cô ở nhà không có ai chơi cùng, nếu buồn chán thì chơi với Đa Đa đi."
Nghe những lời của tôi, Quan Thư Quân sửng sốt một lúc, sau đó ném sợi dây cho tôi, la lối không phục: "Tôi muốn cô ở cùng tôi, mà cô lại bảo tôi chơi với chó, sao có thể so sánh được hả? Tôi không muốn."
"... Ơ kìa! Người phụ này, thật khó hầu hạ!"
"Kệ cô, ngày nào tôi chưa đi làm, cô cũng đừng sống dễ dàng!"
"Cô là ác ma hả? Sao mà tà ác như thế!"
Quan Thư Quân vẻ mặt đắc ý, bắt chước giọng điệu của tôi nói: "Tôi là ác ma cũng đâu phải ngày một ngày hai, tà ác là ưu điểm của tôi, muốn làm cô tức chết! Chọc tức cô đó!"
Tôi bất lực dẫn Đa Đa đi khắp sân, vẫn là ông quản gia cẩn thận, tìm người tạm dựng một cái ổ chó trong vườn, còn chuẩn bị thức ăn cho chó, Quan Thư Quân và tôi đứng ngắm nhà mới của Đa Đa: "Quan gia của chúng tôi cũng không có keo kiệt, nếu như đã rộng lượng tiếp đãi cô, thì đến chó cũng được thơm lây."
Nói xong, Quan Thư Quân ngồi xổm xuống vươn tay gõ nhẹ vào mũi Đa Đa, uy hiếp: "Để xem sau này mà còn dám cắn tao trên địa bàn của tao nữa không, cẩn thận tao xẻo thịt mày mang đi hầm canh, rồi còn bắt chủ nhân của mày ăn mà không hề hay biết gì!"
"Cô đúng là xấu xa!"
"Tôi là ác ma mà, phải làm sao cho xứng cái mác mà cô gán cho tôi, đúng không?"
...
Vào đêm trước bữa tối của công ty Jane, tôi nhận được một email từ chị Hồng, đó là một danh sách rất đầy đủ, trong khi tôi đang suy nghĩ về những cái tên trong đó, vừa nghĩ một chuyện khó hiểu, trong thời gian ngắn như thế, mà quan hệ của các cô ấy với Lam Phi Thuần đã tốt như vậy. Tôi đem danh sách tải lên website, Lão A thần thông quảng đại chắc chắn sẽ phân tích ra thứ mà chúng tôi cần.
Bữa tiệc tối diễn ra như đã định, vết thương của Quan Thư Quân gần như đã lành hẳn, tôi vẫn không thích kiểu yến tiệc này, cho đến khi Lam Phi Thuần xuất hiện trong sảnh cùng chị Liên, tôi mới thắc mắc tại sao không thấy bóng dáng của chị Hồng. Chẳng mấy chốc, ba người Quan Jane Lý đã cùng nhau trò chuyện về các vấn đề kinh doanh.
Tôi cố ý lợi dụng lúc Lam Phi Thuần đưa chị Liên nghỉ giữa chừng, lại gần bàn bên cạnh lấy đồ ăn, vừa cầm chiếc bánh, tôi vừa thản nhiên nhắc: "Bạn gái à? Cô ấy xinh đấy."
Lam Phi Thuần đưa cho tôi một ly sâm panh rồi nói: "Dẫn theo bạn gái vào dịp này là không thích hợp, người như tôi nhìn thấy là thấy thích hợp để yêu thương à? Bạn tình sao, cứ tùy tiện là có một người."
"Anh nói vậy trước mặt bạn gái, đúng thật quá đáng."
Chị Liên vờ như không quen biết tôi, khoác lên cánh tay Lam Phi Tuần nũng nịu: "Đáng ghét."
Tôi rất thức thời nói: "Tôi không quấy rầy nữa."
Thấy tôi nói vậy, chị Liên vội vàng đưa tay ra ôm lấy Lam Phi Thuần, để anh ta quay lưng lại về phía tôi, tôi quay lại nhìn chị Liên, chị ấy nháy mắt với tôi một cái, tôi cười sau đó đến một góc khuất, rất nhanh người kết nối chị Hồng chị Liên đã gọi cho tôi: "Cô Vưu, cô không cần lo lắng cho chị Hồng, chị ấy không có trong lịch trình hôm nay."
"Có tiến triển gì mới không?"
"Theo tôi được biết, lô hàng đầu tiên của Lam Phi Thuần đã được giao tại bến cảng, không dưới mười container, số lượng rất lớn, muốn lấy hàng một lần thì khó có thể mà lấy được, bây giờ chúng ta cần thăm dò xem kho hàng ở đâu. Chỉ cần biết được kho hàng ở đâu, thế