Bị mấy người này nhét lên xe, sau đó không biết là tên nào lấy vải đen trùm đầu lại, kế tiếp là bị cây gậy đập lên người, tôi cố chịu đau vung tay chửi: "Mẹ kiếp! Bọn mày tưởng đang quay phim à, đánh một cái là có thể bất tỉnh sao... đau chết đi được!"
Thế là sau khi tôi nói xong, thì bị một ăn một gậy nữa, thành công bất tỉnh....
Tôi bị dội nước mà tỉnh dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng một lúc, sau đó lắc đầu giũ nước, lúc ý thức dần khôi phục mới phát hiện đang bị trói trên ghế. Trước mặt là một cái bàn trống, chỉ có một chiếc đèn chùm treo rất thấp tỏa ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ không gian chỉ có chiếc bàn trước mặt được chiếu sáng.
Một bàn tay vươn ra giữa bàn gõ gõ thu hút sự chú ý của tôi, lúc này mới phát hiện một bóng đen đứng ở phía đối diện của bàn, tôi bất giác rùng mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thể nhìn rõ nét mặt, lo lắng hỏi: "Anh là ai... sao lại trói tôi?"
Tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển, sau đó người đàn ông ngồi xuống, ngược với ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt anh ta. Đây là một khuôn mặt xa lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Người đàn ông châm một điếu xì gà, phả khói vào mặt tôi rồi thong thả hỏi: "Cô có biết mình đã làm sai điều gì không?"
Tôi cười khẩy và hỏi ngược lại: "Làm sao tôi biết được?"
Thấy tôi giả ngu, người đàn ông ngậm điếu xì gà sau đó ngoắc tay: "Mang người vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, người đàn ông đẩy một người tới trước mặt tôi, tôi nhìn kỹ thì thấy đó là bóng dáng một người phụ nữ, cô ấy nằm rạp dưới chân tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cho rõ, mãi đến khi người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên, tôi mở to mắt, vừa bất an vừa tức giận hét lên: "Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi, thả cô ấy ra!"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Sao, thả cô ta ra à? Cô cảm thấy chuyện đơn giản thế sao?"
Dù trong ánh đèn mờ ảo nhưng khuôn mặt thâm tím của chị Hồng vẫn rõ mồn một, người đàn ông đứng dậy đi đến bên cạnh chị ấy, hung hăng đá chị ấy ra xa rồi giẫm lên người, chị Hồng nằm dưới đất kêu đau thảm thiết, tôi giãy giụa gào lên: "Đánh phụ nữ vậy cũng được sao? Nhằm vào tôi đây mà đánh!!!"
Người đàn ông khinh thường nhìn tôi, cười lắc đầu: "Người trẻ tuổi, nghĩ kỹ lại đi, xem thử bản thân làm sai chuyện gì? Đừng để bạn của cô thay cô trả giá."
Thấy đôi chân của người đàn ông ngày càng dùng sức đè lên người chị Hồng, tôi nghiến răng trả lời: "Phải, là tôi sắp xếp tai mắt bên người Lam Phi Thuần."
"Sắp xếp phụ nữ thế này vào, rồi cho như vậy là có thể thành công à? Dã tâm của cô cũng lớn lắm, nhưng mà nghĩ lại đơn giản quá rồi. Tôi cho cô một cơ hội, nói! Cô định làm gì, nói thật ra hết, biết đâu tôi sẽ tha cho con đàn bà này một con đường sống, nếu như cô không thành thật, đừng trách tôi tàn nhẫn."
"Thả chị Hồng ra, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi cho anh biết."
Một tiếng động vang lên, người đàn ông tát tôi một cái, giọng điệu không chút thay đổi: "Dám ra điều kiện với tôi?"
Tôi chỉ có thể hằn học trừng mắt nhìn anh ta, anh ta từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau tay, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh bích, chậm rãi nói tiếp: "Cô không nói tôi cũng biết cô muốn gì, đơn giản là.... mấy cái thùng container ở bên cảng thôi."
Tôi không nói gì, anh quay lại bàn giơ chụp đèn lên chiếu vào người tôi, ánh sáng chói khiến tôi vô thức nheo mắt lại, tôi cố chấp nói: "Nếu như tôi không có lợi ích gì với các người, thì các người chẳng trói tôi lại ở chỗ này, cũng chẳng dám động đến tôi."
Người đàn ông nhìn chằm chằm chị Hồng trên mặt đất: "Có động vào cô hay không cũng chẳng sao, đáng tiếc mạng người phụ nữ này rẻ mạt hơn cô nhiều."
Anh ta quay người bỏ đi, sai người đưa chị Hồng đi, bản thân đã sắp xếp cẩn trọng đi từng bước, không ai biết chuyện tôi sắp xếp tai mắt bên người Lam Phi Thuần, tại sao chỉ có chị Hồng mà không thấy chị Liên đâu? Đầu đèn cứ chiếu vào người tôi, ánh sáng chói lòa khiến tôi chỉ có thể nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa lại mở ra, lần này một gương mặt quen thuộc đi tới, cùng với tiếng giày cao gót vang lên, Jane xuất hiện ở trước mặt tôi, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng: "Tôi biết ngay cô không có tâm địa tốt, mỗi ngày đều đi cùng với Quan Thư Quân, không phải vì tiền cũng không phải yêu cô ấy, cứ tốn công sức như vậy, thì chắc hẳn trong lòng cũng có toan tính.
Cô cũng khá lắm đó, có can đảm, nếu không phải chị Liên bên cạnh Phi Thuần bán đứng cô, thì cả đám người chúng tôi vẫn còn hồ đồ. Vưu Phi Phàm, rốt cuộc cô giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện hả?"
Tôi cười và đáp lại một cách chế giễu: "A thì là nếu như Lam Phi Thuần bị bại lộ, cô cũng không thoát khỏi liên quan. Jane, từ lúc chúng ta đụng mặt nhau tại nhà tổ họ Lam, cô chính là mục tiêu mà tôi muốn kéo xuống, ai cũng ham chơi hết, mà tôi thì có rất nhiều thời gian để chơi với cô."
Sắc mặt Jane ngày càng khó coi hơn: "Cô can đảm lắm! Cô vẫn nên tự cầu phúc cho bản thân đi, những người bên ngoài giam cầm cô, là những kẻ không thể chọc vào, cô gặp phiền phức lớn rồi."
"Chuyện có thể lớn bao nhiêu, tệ lắm thì đi vào con đường chết, nhưng mà còn cô, tôi khuyên cô nên dừng lại."
"Tình huống đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chúng tôi biết nhược điểm của chúng tôi nằm trong tay cô, nếu cô còn lý trí thì tôi sẽ cho cô cơ hội, bảo người của cô xóa sạch thông tin tư liệu về chúng tôi, hay nói cách khác đốt thành tro ném vào biển, coi như ngày mai không có chuyện gì xảy ra hết."
"Nếu tôi không hợp tác thì sao?"
"Không hợp tác à? Vậy thì sẽ mang cô đi đốt chung với người phụ nữ gọi là chị Hồng kia, coi như cho cô thêm một người bạn đồng hành!"
"Jane! Tôi nói cho cô biết, tôi đã đem hết tư liệu của các người giao cho đúng người rồi, nếu cô giết tôi, thì chuyện ngồi tù là chuyện các người khó mà tránh được!"
Jane trước mặt tôi đi tới đi lui, cắn ngón tay cái, nhất định là bị tôi