[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 103


trước sau


"Cô Vưu, xin lỗi lại đến làm phiền cô."

Bác sĩ vừa khám xong, cảnh sát Giang gõ cửa bước vào. Phoebe đang chuẩn bị bữa sáng do nhà bếp mang tới, lịch sự hỏi: "Cảnh sát Giang ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?"

Rõ ràng cô ấy là người đến làm việc, lập tức xua tay từ chối lời mời: "Tôi đã ăn sáng rồi, cũng không muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi của cô Vưu, cho nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi."

Phoebe chuẩn bị một chiếc ghế, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống và chậm rãi trò chuyện, cảnh sát Giang lấy từ cặp tài liệu ra giấy và bút, bắt đầu nói chuyện: "Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường vụ án và bắt giữ một số người bị vệ sĩ của cô đánh. Tên xã hội đen bị thương, kẻ đã bắt cóc cô Vưu là một tên xã hội đen ở thành phố của chúng ta. Anh ta là Niên Bất Hòa. Tôi hy vọng rằng cô Vưu sẽ hợp tác với tôi nhiều nhất có thể trong những ngày tới, bên chúng tôi sẽ cử cảnh sát đến bảo vệ an toàn cho cô, xin cô Lam cũng chú ý an toàn, dù sao kẻ ngoài vòng pháp luật giết người cũng không chớp mắt."

Phoebe khẽ cau mày, không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên trở nên phức tạp như vậy, tôi chưa kịp nói thì Phoebe đã bắt chuyện: "Cảnh sát Giang, tôi không biết Phi Phàm làm gì mà kinh động đến xã hội đen và cảnh sát?"

"Chuyện này bắt đầu từ Lam Phi Thuần, anh ta là anh trai của cô, chắc cô cũng rõ về anh ta."

"Vậy thì làm cô thất vọng rồi, từ khi gia đình chúng tôi chia năm xẻ bảy, đã lâu rồi tôi không liên hệ với anh ta, lần gặp mặt cuối chắc cũng là hơn 1 năm rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tra nghiêng đầu nhìn Phoebe, sau đó nhướn mày rồi mỉm cười thay đổi chủ đề: "Đúng vậy, tôi đã kiểm tra, cô thực sự rất ít tiếp xúc với anh ấy. Trở lại chuyện chính, Niên Bất Hòa thay Jane và Lam Phi Thuần nhập một lô hàng, đó không phải là hàng giả, nhưng mà là buôn lậu, này hỏi lại các cô một chút, buôn lậu hàng gì mà đến thủ lĩnh một băng đảng đích thân đối phó với cô Vưu?

Có tới tám container trong lô hàng đó, nhưng có một lý do khác khiến giá trị thị trường hơn 100 triệu là có những thứ được giấu trong các container mà cô Vưu không biết. Chúng tôi đã thu giữ hơn 100 kg heroin trong container số 4, với độ tinh khiết ít nhất là 90%, dựa trên những dữ liệu này có thể hình dung mức độ nghiêm trọng. Tôi không thể tiết lộ quá nhiều thông tin, vì vậy tôi sẽ dừng lại ở đây.

Cô hiểu rồi chứ? Số hàng nhập lậu đó tuy có tồn tại nhưng cũng là vỏ bọc cho một hàng khác. Thông tin do người cung cấp thông tin cung cấp có đề cập đến một người phụ nữ tên chị Hồng và chị Liên, họ đột nhiên được Lam Phi Thuần thích, hai người phụ nữ này luôn bên cạnh anh ta, cho nên tôi điều tra, mới biết được thông tin của hai người họ đương nhiên sẽ biết được thông tin của cô."

Tôi không thể hiểu được, khẽ nói: "Cho dù tên Niên Bất Hòa đó có dính vào ma túy, nhưng tại sao lại chỉ mũi nhọn vào tôi?"

Giang Tra nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, sau đó cầm bút vẽ một bức tranh, thuận miệng hỏi: "Nghĩ kỹ lại đi, hai người bạn tù kia của cô có cung cấp thông tin gì cho cô không?"

Tôi lập tức phản ứng lại, có chút kích động: "Có! Danh sách! Nghe nói là danh sách các mối quan hệ của Lam Phi Thuần!"

Nghe tôi nói xong, Giang Tra đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, xác nhận lần nữa: "Cô chắc chứ? Bọn họ đưa danh sách cho cô sao?"

"Phải! Trong danh sách đó cũng có tên Niên Bất Hòa!"

Giang Tra cầm điện thoại đi như gió đi ra ngoài, Phoebe im lặng không nói, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Hình như em đã kéo chị vào một cuộc mua bán trái phép nghiêm trọng, thật xin lỗi."

Cô ấy lắc đầu an ủi tôi: "Ngớ ngẩn! Nếu thực sự không an toàn, chúng ta sang Đức để tránh sóng gió, ở đó gì cũng có, đừng lo gì hết."

Lúc này, cảnh sát Giang quay lại phòng bệnh, cô ấy lo lắng nói: "Cô Vưu, tôi cần danh sách đó."

"Điện thoại của tôi mất rồi, tôi cần điện thoại."

Phoebe đưa cho tôi điện thoại di động của cô ấy, tôi theo thói quen tìm kiếm trang web của Lão A, cảnh sát Giang tiếp tục nói: "Còn nữa, về việc Jane hành hung tra tấn đối với cô, tôi không biết cô ta có liên quan gì đến vụ án ma túy của Niên Bất Hòa hay không, nhưng ba tội danh buôn lậu, bắt cóc và hành hung là đủ cho cô ta, cô có thể kiện cô ta bất cứ lúc nào, sở cảnh sát chúng tôi sẽ tiến hành quá trình tư pháp."

"Cô ta là người nước ngoài, nếu tôi kiện cô ấy, chẳng phải vẫn có nhiều biện pháp bảo vệ pháp luật sao?"


Giang Tra đứng thẳng lưng và nghiêm nghị trả lời: "Bất kể là người da trắng hay da đen, chỉ cần ở trên đất nước chúng ta phạm pháp, ngoại trừ một số trường hợp được miễn trừ và đặc quyền ngoại giao, họ sẽ bị xử lý theo pháp luật, phạm tài chính thì cơ quan hành chính xử lý, phạm pháp thì chịu trách nhiệm trước pháp luật, giống như cô vậy, còn tạo thương tích và gây hại tài sản, Jane phải chịu trách nhiệm dân sự."

Rõ ràng là Jane đã phạm tội nghiêm trọng, nhưng trên Phoebe lại không vui, cô ấy đi đến trước mặt cảnh sát Giang hỏi: "Nói nhiều vậy thì được gì? Bây giờ Jane ở đâu, các người đã bắt chưa? Còn nữa đã bắt Niên Bất Hòa chưa? Lam Phi Thuần đang ở đâu? Cô đã nói rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, nhưng tung tích của bọn tội phạm rất mơ hồ."

Giang Tra không nói nên lời, cô ấy cắn chặt răng im lặng, cuối cùng cô ấy nhìn tôi: "Vụ án phức tạp, cô Vưu, xin hãy đưa danh sách cho tôi càng sớm càng tốt. Còn cô Lam... Jane và Niên Bất Hòa đang chạy trốn, anh trai của cô đã bị cảnh sát của chúng tôi kiểm soát."

"Chạy trốn!? Điều này có nghĩa là mối nguy hiểm Phi Phàm vẫn chưa được dỡ bỏ."

"Cô Lam đừng nóng vội! Đội chúng tôi sẽ 24/24 giờ tới bảo vệ an toàn cho cô Vưu, cô cứ yên tâm."

"Tôi không cần người của các cô, tôi

sẽ cho vệ sĩ theo dõi cẩn thận. Tôi chỉ hy vọng cảnh sát Giang dốc toàn lực truy bắt những kẻ ác, nếu không chúng tôi sẽ sống trong sợ hãi, không ai yên tâm."

Mặc dù tôi mới gặp cảnh sát Giang hai lần, nhưng vẻ điềm tĩnh của cô ấy thật sự không hợp với gương mặt trẻ tuổi đó, tuổi còn trẻ như vậy đã lên làm đội phó, tự nhiên có năng lực. Tôi cười vẫy tay: "Danh sách sẽ được gửi cho cô sau, cô còn có nhiều việc phải làm, chúng tôi không thể lãng phí thời gian của cô, nếu cảnh sát Giang gặp phải một vấn đề khó khăn trong việc phá án, nếu cần tôi giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, tôi sẽ hợp tác."

"Cảm ơn cô Vưu thông cảm."

Nhìn cảnh sát Giang lần nữa rời đi, bầu không khí trong phòng lâm vào một bầu không khí kỳ lạ, tôi nghĩ tới điều gì đó nên vội vàng hỏi Phoebe: "Mà này! Chị Hồng, chị Hồng đâu?"

Thấy tôi đứng ngồi không yên, Phoebe vội vàng nói: "Cô ấy cũng đang ở bệnh viện, nhưng... lúc em và cô ấy cùng nhau đến bệnh viện cấp cứu, cô ấy đã bị người của Niên Bất Hòa đánh bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Chị sợ em lo lắng, cho nên giấu em."

Tôi sững sờ nhìn Phoebe, vội vàng vén chăn bước xuống giường: "Không nên như vậy, không nên như vậy, cô ấy đã giúp em, để em đi thăm cô ấy.... Chị Liên... Jane nói chị ấy bán đứng em và chị Hồng... Em phải tìm ra chị ấy!"

Phoebe vội vàng ngăn cản tôi: "Yên tâm đi! Đầu đuôi chị đại khái là biết, hơn nữa chị cũng phái Lâm Thần đi tìm người, hiện tại cái gì cũng đừng nghĩ đến nữa, dưỡng bệnh đi, được không em?"

"Trong ván cờ này, những con tốt không nên đi như thế này. Làm sao biết có thể tự nhiên đụng phải một trùm ma túy! Em chỉ muốn lật đổ Jane và bè phái của cô ta, nhưng bây giờ em đã khiến chị Hồng ra nông nỗi này. Phải giải thích thế nào với chị ấy và gia đình chị ấy đây?"

Trong thời gian nằm viện, bạn bè mang hoa quả đến thăm tôi rất nhiều lần, không thờ ơ giống như trước đây, tôi cũng không nghĩ nhiều mà đùa với họ, họ cũng nhận thấy tôi là lạ, cảm giác kỳ lạ này khiến ai cũng khó chịu, cuối cùng, họ đều làm theo ý tôi, lần nào đến cũng chỉ ngồi một chỗ rồi vội vã ra về sau khi trò chuyện vài câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phoebe thấy tôi suốt ngày ủ rũ mà không làm được gì khiến tôi vui, buổi tối cô ấy luôn dành thời gian xoa bóp cơ thể cho tôi và liên tục hỏi tôi có chỗ nào không thoải mái, sợ tôi bị để lại di chứng, khẩu vị tôi cũng không tốt, tình trạng nôn mửa thường xuyên xảy ra, luôn phải kiểm tra toàn thân, bác sĩ không phát hiện ra có gì bất thường, cũng không thể chiếm phòng bệnh được mãi, cuối cùng vào một cuối tuần nắng ấm, Phoebe miễn cưỡng làm thủ tục xuất viện cho tôi.

...

Tôi chỉ đeo một cái ba lô đựng quần áo trên lưng ngồi vào xe của Phoebe, cô ấy ngồi ở ghế lái rất lâu không khởi động xe, chỉ dựa vào vô lăng không nói lời nào. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Cô ấy buồn bã van xin tôi: "Em đừng đi được không? Về nhà với chị đi".

Tâm trạng tôi cũng không quá tốt, càng không muốn vướng vào những chuyện vặt vãnh này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, bình tĩnh từ chối cô: "Không."

Có lẽ cô ấy vẫn chưa quen với thái độ thờ ơ của tôi, sau một hồi im lặng đối mặt, cô ấy thở dài: "Chị đã bảo Lâm Thần canh giữ bên ngoài Quan gia rồi."

Vừa nói, cô vừa lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, lấy tay áo lau, sau đó đeo vào ngón tay tôi: "May mà lúc đó chị nhìn thấy ở dưới đất. Em mãi luôn làm người ta lo lắng lại làm người ta thấy tức, miệng còn nói không sao hết, chị thật sự hết cách với em, trước kia là đùa giỡn, giờ thì thật sự hết cách với em."

Với một chút kiêu ngạo, tôi vươn tay nắm lấy vai Phoebe, đặt cằm lên cổ cô ấy, ngửi hương thơm dịu dàng của cô ấy và nói:

"Nếu là trước kia, vào những lúc thế này, em sẽ hứa với chị, hứa với chị bằng tình yêu của em, hứa sẽ chăm sóc tốt tổ ấm của chúng ta, không để chị lo lắng hay có gánh nặng. Nhưng bây giờ, em không thể hứa với chị được nữa, có một số việc, đã dám làm thì phải dám chịu, Quan Thư Quân, em nợ cô ấy một câu giải thích, cho nên em phải đi."

Phoebe ngước mắt nhìn tôi, cuối cùng cô ấy cười rồi lại khóc, tôi có thể hiểu được cảm xúc phức tạp này, giọng nói của cô ấy khàn khàn, ngữ điệu tràn ngập nỗi đau bị đè nén, sống mũi run rẩy mang theo cảm giác sợ hãi không tên:

"Nếu là trước đây, ngay lúc này, chị chưa từng sợ sẽ có người mang em rời xa chị, nhưng mà bây giờ ngay lúc này đây... chị nhìn thấy trong mắt em, không chỉ có một mình chị, mà còn có một người khác nữa, cũng giống như chị, thậm chí còn đối xử tốt với em hơn... cho nên.. chị sợ... chị rất sợ...."

Từ quan điểm trung lập và khách quan, tôi đáp lại lời nói của Phoebe: "Gạt bỏ đi nhận hận thù sang một bên, có đôi khi em nghĩ... so với chị, cô ấy thích hợp với em hơn, đây là người có cùng tiếng nói với em, tôn trọng em, công nhận, hướng dẫn và quan tâm, không có lý do gì mà không có thiện cảm với người như vậy."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện