"Jane...con đường cô đang đi...chỉ là...con đường cũ của anh trai cô..."
Cô ấy giơ tay tát vào mặt tôi, cơn đau nhẹ không là gì đối với tôi, tôi nghiêng đầu cười trước sự xấu xa của cô ta: "Cô... cô... cô sẽ giống như Joan, kết cục không tốt đẹp. .."
Bị tôi làm cho tức giận, Jane lại quay trở lại máy, lần này cô ấy tăng cường độ, tôi lại phát ra tiếng kêu đau thấu tim, như thể có vô số con giòi đang tùy ý gặm nhấm trái tim tôi, ngay khi tôi không thể cầm cự được, cảm giác cơ thể như tê liệt, cô ta tắt máy, hằn học hỏi: "Chỉ cần cô đồng ý giao danh sách kia ra, xóa hết mọi thông tin liên quan đến lô hàng kia, tôi sẽ dừng tra tấn bằng điện lại!"
Quả nhiên có liên quan đến danh sách, tôi nheo mắt lại, cơ thể vẫn đang bị dòng điện giật giật, liều mạng cự tuyệt cô ta: "Đồ ngốc.. đồ ngốc nói chuyện mơ mộng..."
Sau khi nhận được phản ứng như vậy, Jane nghiến răng thở hổn hển, chắc chắn sẽ phát điên: "Được! Cô là đồ bướng bỉnh, tôi phục cô!"
Cô ta xoay người đi đến bên máy định tăng cường độ dòng điện, nhân viên bên cạnh đứng dậy ngăn cô lại nói: "Cô Jane, ông chủ đã ra lệnh, cô phải giữ người lại, cần phải moi những thứ cần moi ra, cô làm như thế sẽ chết người đó."
Jane giơ tay đẩy thuộc hạ kia ra, mắng: "Cút ngay! Hôm nay tôi muốn cô ta chết, không ai có thể ngăn cản tôi!"
Nói xong cô ta lại bật máy lên, dòng điện truyền từ lòng bàn chân lên não khiến toàn thân tôi co quắp, tôi không kêu gào đau đớn nữa, tầm mắt cũng mơ hồ đi, chất lỏng trong miệng không ngừng tràn ra, Jane thấy tôi sắp đi đời, định muốn tắt máy. Nhưng có tiếng đạp cửa, một bóng người xông vào.
Lâm Thần bay tới, trong không gian tối, anh ấy thành công hạ đám người, trong lúc hỗn loạn, Jane trốn sau lưng tôi, Lâm Thần đã nhìn thấy cô ta trong bóng tối. Anh ấy sải bước đi tới, không biết thương hoa tiếc ngọc, dùng tay bóp chặt cổ Jane, lạnh lùng nói: "Người đàn bà lòng dạ ác độc, giữ lại là tai họa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm Thần, đừng làm bậy!"
Cùng với tiếng hô lên, một vài bóng người khác xuất hiện ở cửa. Lâm Thần ném Jane ra, rút con dao và cắt sợi dây trói tôi. Tôi không còn sức lực, ngay cả ý thức cuối cùng còn sót lại cũng dần mất đi, không có sợi dây trói buộc, tôi mất trọng tâm ngã về phía trước, nhưng mà cũng may có người đỡ lấy tôi.
Tôi ngửi thấy mùi hương yêu thích của mình, cùng với chất lỏng nóng ẩm rơi vào miệng, vừa mặn vừa đắng, tôi há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình đã lạc mất thanh âm. Tay Phoebe lạnh buốt, cô ấy vuốt ve trán của tôi, trực tiếp dùng ống tay áo lau vết bẩn bên khóe miệng của tôi.
Chưa từng nghe chưa từng thấy Phoebe hoảng sợ cùng bất lực như vậy, kịch liệt run rẩy, bi thương kêu lên: "Phi Phàm... chị xin lỗi, chị tới chậm.... Chị đưa em đến bệnh viện.... Mau, gọi xe cấp cứu... gọi xe cấp cứu đi...."
Tựa vào vòng tay cô ấy, tôi có một niềm hạnh phúc thuần khiết nhất, cố hết sức đưa tay lên vuốt ve má cô ấy, khẽ mấp máy một tiếng rồi lấy ngón tay quệt đi những giọt nước mắt trên khóe mi, chắc tôi đã làm cô ấy hoảng sợ rồi.
"Xin em đừng làm chị sợ, chị hứa sẽ không lạnh nhạt với em nữa, chị hứa với em, sẽ rời khỏi tòa nhà văn phòng kia, hai chúng ta mang theo con đi du lịch khắp thế giới, chị không thể sống mà không có em... không thể...."
...
Tôi chợt hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết và há hốc mồm, tôi chưa chết! Cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay, tôi nghiêng đầu nhìn về phía giường, Phoebe nắm chặt tay tôi hình như đang ngủ, tôi muốn rút tay ra nhưng cử động nhẹ vẫn làm cô ấy tỉnh giấc, Phoebe ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt cô ấy vẫn chưa hết sợ hãi.
Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy nước mắt lưng tròng, đứng dậy với chiếc mũi đỏ hoe chạy ra khỏi cửa, không lâu sau Phoebe đã kéo bác sĩ vào phòng với vẻ vô cùng hớ hênh: "Em ấy tỉnh rồi, mau khám đi! !"
Bác sĩ không dám sơ suất, lập tức kiểm tra cho tôi, sau đó ổn định lại tâm trạng của Phoebe, rất trịnh trọng nói: "Tình trạng của bệnh nhân tạm thời ổn định, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Tốt nhất là ngày mai nên tiến hành kiểm tra toàn thân, nếu cảm thấy buồn nôn, nôn khan, nuốt không trôi thì kịp thời đến chỗ tôi."
Nhìn bác sĩ rời đi, Phoebe quay lại chỗ tôi, cô ấy lấy một chiếc ly giữ nhiệt trên tủ đầu giường rót nước nóng vào, nhẹ nhàng nói: "Chắc em khát nước rồi! Uống nước đi."
Cô ấy thổi tan hơi nhiệt, đưa nước đến miệng tôi, đút cho tôi một ngụm, sau đó cẩn thận lấy khăn giấy ra lau miệng cho tôi, tôi khẽ gọi cô ấy: "Phoebe."
Thấy tôi lên tiếng đột ngột, cô ấy vội nhích lại gần: "Ừa, sao thế?"
"Em ngủ bao lâu rồi?"
Trên mặt cô ấy dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, cô ấy bưng cái ly nhỏ giọng nói: "Từ lúc cấp cứu đến giờ đã bốn ngày, chị không dám rời khỏi căn phòng này, chị rất sợ...."
"Xin lỗi, làm chị sợ rồi phải không?"
Phoebe hít mũi, đặt cái ly xuống, cô ấy đưa tay xoa bóp cánh tay tôi: "Em có khó chịu ở đâu không, nếu có thì nói cho bị biết, không được để trong lòng. Cũng may là Jane đặt dòng điện thấp, nếu không thật sự sẽ chết người. Cũng trách chị, không nên dung túng để em đuổi Lâm Thần đi."
Nói đến đây, đau xót trong mắt cô ấy biến mất, sự lạnh lùng vốn có xuất hiện, cô ấy kiên quyết nói: "Chị không thể ngồi chờ chết, chị chịu đủ rồi!"
Nói tới đây, Phoebe dang rộng vòng tay ôm lấy tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc thầm của cô ấy, tôi vuốt mái tóc dài của cô ấy, tận hưởng giây phút bình yên này, vẫn không nhịn được ghé vào tai cô ấy hôn nhẹ: "Sao mà chị ngày càng thích khóc vậy, giống như một chiếc túi khóc nhỏ."
Phoebe đứng dậy và ôm lấy mặt tôi, cô ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, tự dưng nước mắt tuông rơi ác liệt hơn, khóc đến nỗi lớp trang điểm trên mắt cũng bay hết, cô ấy dùng mu bàn tay lau đi một cách bừa bãi, gương mặt lem luốt:
"Mấy năm qua, chị sơ xót bỏ qua cảm nhận của em, chưa từng suy nghĩ đến chuyện bình đẳng. Nhưng mà chị chưa bao giờ nghĩ em là kẻ bất tài, ở trong lòng chị, em là người vì yêu chị mà sẵn lòng từ bỏ đi tôn nghiêm và tự do của bản thân, lỗi tại