[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 102


trước sau


"Jane...con đường cô đang đi...chỉ là...con đường cũ của anh trai cô..."


Cô ấy giơ tay tát vào mặt tôi, cơn đau nhẹ không là gì đối với tôi, tôi nghiêng đầu cười trước sự xấu xa của cô ta: "Cô... cô... cô sẽ giống như Joan, kết cục không tốt đẹp. .."


Bị tôi làm cho tức giận, Jane lại quay trở lại máy, lần này cô ấy tăng cường độ, tôi lại phát ra tiếng kêu đau thấu tim, như thể có vô số con giòi đang tùy ý gặm nhấm trái tim tôi, ngay khi tôi không thể cầm cự được, cảm giác cơ thể như tê liệt, cô ta tắt máy, hằn học hỏi: "Chỉ cần cô đồng ý giao danh sách kia ra, xóa hết mọi thông tin liên quan đến lô hàng kia, tôi sẽ dừng tra tấn bằng điện lại!"


Quả nhiên có liên quan đến danh sách, tôi nheo mắt lại, cơ thể vẫn đang bị dòng điện giật giật, liều mạng cự tuyệt cô ta: "Đồ ngốc.. đồ ngốc nói chuyện mơ mộng..."


Sau khi nhận được phản ứng như vậy, Jane nghiến răng thở hổn hển, chắc chắn sẽ phát điên: "Được! Cô là đồ bướng bỉnh, tôi phục cô!"


Cô ta xoay người đi đến bên máy định tăng cường độ dòng điện, nhân viên bên cạnh đứng dậy ngăn cô lại nói: "Cô Jane, ông chủ đã ra lệnh, cô phải giữ người lại, cần phải moi những thứ cần moi ra, cô làm như thế sẽ chết người đó."


Jane giơ tay đẩy thuộc hạ kia ra, mắng: "Cút ngay! Hôm nay tôi muốn cô ta chết, không ai có thể ngăn cản tôi!"


Nói xong cô ta lại bật máy lên, dòng điện truyền từ lòng bàn chân lên não khiến toàn thân tôi co quắp, tôi không kêu gào đau đớn nữa, tầm mắt cũng mơ hồ đi, chất lỏng trong miệng không ngừng tràn ra, Jane thấy tôi sắp đi đời, định muốn tắt máy. Nhưng có tiếng đạp cửa, một bóng người xông vào.


Lâm Thần bay tới, trong không gian tối, anh ấy thành công hạ đám người, trong lúc hỗn loạn, Jane trốn sau lưng tôi, Lâm Thần đã nhìn thấy cô ta trong bóng tối. Anh ấy sải bước đi tới, không biết thương hoa tiếc ngọc, dùng tay bóp chặt cổ Jane, lạnh lùng nói: "Người đàn bà lòng dạ ác độc, giữ lại là tai họa!"


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm Thần, đừng làm bậy!"


Cùng với tiếng hô lên, một vài bóng người khác xuất hiện ở cửa. Lâm Thần ném Jane ra, rút ​​​​con dao và cắt sợi dây trói tôi. Tôi không còn sức lực, ngay cả ý thức cuối cùng còn sót lại cũng dần mất đi, không có sợi dây trói buộc, tôi mất trọng tâm ngã về phía trước, nhưng mà cũng may có người đỡ lấy tôi.


Tôi ngửi thấy mùi hương yêu thích của mình, cùng với chất lỏng nóng ẩm rơi vào miệng, vừa mặn vừa đắng, tôi há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình đã lạc mất thanh âm. Tay Phoebe lạnh buốt, cô ấy vuốt ve trán của tôi, trực tiếp dùng ống tay áo lau vết bẩn bên khóe miệng của tôi.


Chưa từng nghe chưa từng thấy Phoebe hoảng sợ cùng bất lực như vậy, kịch liệt run rẩy, bi thương kêu lên: "Phi Phàm... chị xin lỗi, chị tới chậm.... Chị đưa em đến bệnh viện.... Mau, gọi xe cấp cứu... gọi xe cấp cứu đi...."


Tựa vào vòng tay cô ấy, tôi có một niềm hạnh phúc thuần khiết nhất, cố hết sức đưa tay lên vuốt ve má cô ấy, khẽ mấp máy một tiếng rồi lấy ngón tay quệt đi những giọt nước mắt trên khóe mi, chắc tôi đã làm cô ấy hoảng sợ rồi.


"Xin em đừng làm chị sợ, chị hứa sẽ không lạnh nhạt với em nữa, chị hứa với em, sẽ rời khỏi tòa nhà văn phòng kia, hai chúng ta mang theo con đi du lịch khắp thế giới, chị không thể sống mà không có em... không thể...."


...


Tôi chợt hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết và há hốc mồm, tôi chưa chết! Cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay, tôi nghiêng đầu nhìn về phía giường, Phoebe nắm chặt tay tôi hình như đang ngủ, tôi muốn rút tay ra nhưng cử động nhẹ vẫn làm cô ấy tỉnh giấc, Phoebe ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt cô ấy vẫn chưa hết sợ hãi.


Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy nước mắt lưng tròng, đứng dậy với chiếc mũi đỏ hoe chạy ra khỏi cửa, không lâu sau Phoebe đã kéo bác sĩ vào phòng với vẻ vô cùng hớ hênh: "Em ấy tỉnh rồi, mau khám đi! !"


Bác sĩ không dám sơ suất, lập tức kiểm tra cho tôi, sau đó ổn định lại tâm trạng của Phoebe, rất trịnh trọng nói: "Tình trạng của bệnh nhân tạm thời ổn định, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Tốt nhất là ngày mai nên tiến hành kiểm tra toàn thân, nếu cảm thấy buồn nôn, nôn khan, nuốt không trôi thì kịp thời đến chỗ tôi."


Nhìn bác sĩ rời đi, Phoebe quay lại chỗ tôi, cô ấy lấy một chiếc ly giữ nhiệt trên tủ đầu giường rót nước nóng vào, nhẹ nhàng nói: "Chắc em khát nước rồi! Uống nước đi."


Cô ấy thổi tan hơi nhiệt, đưa nước đến miệng tôi, đút cho tôi một ngụm, sau đó cẩn thận lấy khăn giấy ra lau miệng cho tôi, tôi khẽ gọi cô ấy: "Phoebe."


Thấy tôi lên tiếng đột ngột, cô ấy vội nhích lại gần: "Ừa, sao thế?"



"Em ngủ bao lâu rồi?"


Trên mặt cô ấy dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, cô ấy bưng cái ly nhỏ giọng nói: "Từ lúc cấp cứu đến giờ đã bốn ngày, chị không dám rời khỏi căn phòng này, chị rất sợ...."


"Xin lỗi, làm chị sợ rồi phải không?"


Phoebe hít mũi, đặt cái ly xuống, cô ấy đưa tay xoa bóp cánh tay tôi: "Em có khó chịu ở đâu không, nếu có thì nói cho bị biết, không được để trong lòng. Cũng may là Jane đặt dòng điện thấp, nếu không thật sự sẽ chết người. Cũng trách chị, không nên dung túng để em đuổi Lâm Thần đi."


Nói đến đây, đau xót trong mắt cô ấy biến mất, sự lạnh lùng vốn có xuất hiện, cô ấy kiên quyết nói: "Chị không thể ngồi chờ chết, chị chịu đủ rồi!"



Nói tới đây, Phoebe dang rộng vòng tay ôm lấy tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc thầm của cô ấy, tôi vuốt mái tóc dài của cô ấy, tận hưởng giây phút bình yên này, vẫn không nhịn được ghé vào tai cô ấy hôn nhẹ: "Sao mà chị ngày càng thích khóc vậy, giống như một chiếc túi khóc nhỏ."


Phoebe đứng dậy và ôm lấy mặt tôi, cô ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, tự dưng nước mắt tuông rơi ác liệt hơn, khóc đến nỗi lớp trang điểm trên mắt cũng bay hết, cô ấy dùng mu bàn tay lau đi một cách bừa bãi, gương mặt lem luốt:


"Mấy năm qua, chị sơ xót bỏ qua cảm nhận của em, chưa từng suy nghĩ đến chuyện bình đẳng. Nhưng mà chị chưa bao giờ nghĩ em là kẻ bất tài, ở trong lòng chị, em là người vì yêu chị mà sẵn lòng từ bỏ đi tôn nghiêm và tự do của bản thân, lỗi tại

chị ích kỷ làm tổn thương em sâu sắc.


Lúc em hoàn toàn buông bỏ rời đi, chị mới nhận ra, em không chỉ là người yêu của chị, em còn là thói quen cũ mà chị không có cách nào sửa được, cái thứ mà chị tự cho là mạnh mẽ không thể thiếu trong thế giới của em thế mà cũng vụn vỡ.


Sau khi em đi rồi, cuộc sống của chị đảo loạn, làm gì cũng không hài lòng, ăn uống cũng không vô, công việc thì không có cách nào làm, trong lúc lơ đãng luôn nhớ đến quãng thời gian chúng ta sống cùng nhau, em giống như nước như không khí, chị không thể nắm lấy được, những ngày không có em, chị sắp không chịu được nữa rồi."


Ngay khi Phoebe đang nói chuyện đầy chân tình thì có người gõ cửa phòng bệnh, sau khi nhận được câu trả lời, một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ bước vào. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, màu trắng tinh, cổ áo được cài cúc tỉ mỉ, áo bỏ vào trong quần jean. Một vẻ ngoài không tươi cười và nghiêm nghị không phù hợp với khuôn mặt trẻ trung đó chút nào.


Phoebe ngồi trở lại trên ghế, nhanh chóng hồi phục tinh thần, lạnh lùng khó hiểu hỏi: "Cô là ai, có chuyện gì?"


Người phụ nữ phớt lờ câu hỏi của Phoebe, nhưng nhìn tôi chăm chú và tự giới thiệu: "Xin chào, cô Vưu, tôi là đội phó đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát hình sự thành phố, Giang Tra, và đây là thẻ ID cảnh sát của tôi."


Là thiên kiếp luân hồi, tôi nhớ lần trước nằm viện, viên cảnh sát đột nhiên xuất hiện còn cầm lệnh bắt tôi, bao nhiêu năm rồi vẫn là cảnh cũ. Phoebe không muốn có người quấy rầy tôi nghỉ ngơi, lập tức ngắt lời viên cảnh sát, từ chối: "Xin lỗi, cô cảnh sát, em ấy vừa mới tỉnh dậy, hiện tại không thích hợp nói chuyện."


Viên cảnh sát họ Giang thu lại thẻ cảnh sát, cũng cho rằng Phoebe nói có lý, thế là nói tiếp: "Cô nói đúng, cô ấy bị giam cầm còn bị tra tấn, là tôi mạo muội, đã làm phiền cô Vưu. Vụ án của cô Vưu là do tôi phụ trách, nếu như hôm nay không tiện quấy rầy, vậy sáng mai, đợi cô Vưu được bác sĩ khám xong, tôi lại đến, được không?"


Tôi gật đầu nói: "Cảnh sát Giang, hôm nay tôi thật sự không có khí lực, ngày mai cô tới, tôi sẽ toàn tâm toàn ý hợp tác."


"Được, vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi, ngày mai gặp."


Phoebe thở phào nhẹ nhõm, trong giỏ trái cây chọn một quả thanh long: "Ăn chút trái cây đi, bác sĩ nói khoảng thời gian này dạ dày của em cần phải chăm sóc, sau khi xuất viện. Đợi đến khi em xuất viện, em về nhà dưỡng thương một thời gian đi, còn những chuyện khó giải quyết ở bên ngoài, để nó qua một bên đi."


Tôi đổi tư thế thoải mái: "Chị ở bệnh viện bốn ngày rồi à?"


"Em nói thử xem?"


"Công việc của chị phải làm sao đây?"


"Em đã thành thế này rồi, công việc là thứ gì chứ?"


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cười đưa tay xoa xoa vành tai cô ấy: "Chị thức đã bốn ngày rồi, thân thể suy nhược, mau về nhà nghỉ ngơi đi."



Phoebe không nghe lời tôi, kéo chiếc ghế sát gần hơn, không cam lòng: "Sợ gì chứ, còn gường phụ để nằm mà. Với lại, chị ở đây, có người không dám đến làm phiền em."


"Ý chị là Quan Thư Quân hả?"


Cô ấy gắp một miếng thanh long nhét vào miệng tôi: "Trái cây lạnh, em ngậm trong miệng từ từ rồi nuốt.... Khi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, cô ấy đến đây một chút, chị... chị không cho cô ấy gặp em, chị làm vậy em có trách chị không?"


Tôi yên lặng lắc đầu, sau đó quyết định: "Em xuất viện, không thể về nhà với chị, em muốn đến Quan gia một chuyến."


Nghe tôi nói xong, Phoebe sững sờ một lúc, muốn phản bác nhưng lại nuốt vào trong bụng: "Em muốn gặp cô ấy, chị không cản, nếu lúc đó em muốn về Quan gia ở, chị sẽ đưa em đến đó."


Nói xong, cô ấy nắm chặt tay tôi: "Mấy tài liệu phạm tội của Jane là em gửi đến, chị vẫn chưa hiểu mục đích của em là gì, nhưng mà giờ chị đã hiểu được ý định của em."


Tôi hơi cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Những chuyện này chị không cần lo."


"Vậy đến lúc nào em mới chịu dừng lại?"


"Những chướng ngại vật của em và chị, nếu một ngày chưa thu dọn xong, thì sẽ không bao giờ dừng lại."


Phoebe u sầu lắc đầu, cuối cùng cười khổ nói: "Từ khi nào Phi Phàm cỉa chị trở nên cứng cỏi vậy chứ?"


"Nói một câu có thể khiến chị đau lòng, nhưng mà Vưu Phi Phàm của chị đã chết rồi. Em có cái mà em theo đuổi, cũng rõ ràng bản thân muốn làm gì, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến...."


Thấy tôi dừng lại, Phoebe lo lắng hỏi: "Không ảnh hưởng gì?"


Tôi cười ngoắc ngón tay với cô ấy, cô ấy ngoan ngoãn nhích đầu lại gần tôi, tôi nắm lấy cằm cô ấy, trong lòng không kiềm chế được kích động, đôi môi mềm mại kia giống như mê dược, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy là liều thuốc không mất đi hiệu quả, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi, đáp lại tôi, hơi thở của chúng tôi dần dần gấp, khó khăn chia lìa nhau được.


"Không ảnh hưởng đến việc em yêu chị. Em từng hỏi chị, chị còn nhớ dáng vẻ em yêu chị không? Bây giờ là lúc cho chị một câu trả lời, cho dù em có thành ra thế nào, thứ duy nhất không thay đổi chính là dáng vẻ em yêu chị."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện