Trở lại biệt thự sau khi băng bó vết thương trong bệnh viện, đi vào trong sân vườn có cảm giác như đã trôi qua mấy đời, vừa xa lạ vừa lạc lõng, hoa cỏ trong sân đều được chăm sóc rất đẹp mắt, chắc Phoebe muốn đón tôi về nhà, cho nên cũng đã ân cần bố trí lại khung cảnh. Lâm Thần rất thức thời nói cần phải đi điều tra Niên Bất Hòa, cho nên sau khi đặt vali của tôi ở phòng khách, thì đã biến mất trong nháy mắt.
Tôi ngồi trên ghế sô pha có chút mất tự nhiên, lưng cứng đơ, trên mặt Phoebe không có lấy một nụ cười, cả hai chúng tôi đều không mấy vui vẻ sau khi trải qua đoạn thời gian trắc trở. Cô ấy đặt lọ thuốc đã mua lên bàn trà, sau đó vội vàng đi vào bếp mang cho tôi một chai nước soda vẫn còn bọt khí, tôi cầm lấy chai nước, nhấp một ngụm rồi nhìn quanh phòng khách, cuối cùng vị cay tê đầu lưỡi càng đậm hơn, cô đơn nói: "Điều vi diệu của trái đất này là hình tròn, phải không?"
Bị thu hút bởi chủ đề của tôi, Phoebe đang nghiên cứu loại thuốc bác sĩ kê, lơ đãng hỏi: "Sao em lại nói vậy?"
Tôi trả lời câu hỏi, sau đó hỏi ngược lại: "Chị không thấy Quan Thư Quân là một người phụ nữ rất vi diệu sao?"
Câu hỏi của tôi không khiến Phoebe ngước mắt lên, nhưng tôi thấy cô ấy hơi cau mày, rồi cô ấy đặt hộp thuốc lên bàn mà không nói lời nào, sau một lúc im lặng, Phoebe mỉm cười, với đôi mắt cong cong, cô ấy di chuyển cơ thể đến gần tôi, cô ấy gục đầu vào vai tôi, nghịch tay tôi và trả lời: "Đúng là rất vi diệu, nếu không thì hai chúng ta cũng không mắc bẫy của cô ấy."
Tôi phớt lờ câu trả lời của Phoebe, tự lẩm bẩm với bản thân: "Rời khỏi nơi này cũng vì cô ấy ra tay, hôm nay quay về đây là vì cô ấy buông tay, quen biết Thu Kỳ và Hà Mộc cũng là vì cô ấy, lúc này mới nhận ra, quanh đi quẩn lại đều xoay quanh cô ấy, thật khó mà đề phòng."
Phoebe buông tay tôi ra, dựa vào ghế sô pha, đưa tay lên sờ trán, chúng tôi đều cảm thấy day dứt, có lẽ là do đã kìm nén quá lâu, cô ấy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói mang theo trách móc: "Ở trước mặt chị, em nhất định phải nhắc đến Quan Thư Quân mới hài lòng à?"
Dáng vẻ ấm ức của cô ấy làm tôi xót xa không đành lòng, tôi đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, Phoebe không chịu được sự im lặng của tôi, nên giơ tay kéo vạt áo tôi: "Chị đang thật sự muốn thay đổi, cho chị thêm chút thời gian nữa, được không?"
Cô ấy cố trêu chọc tôi, trên mặt lộ ra nụ cười không kiên nhẫn, giơ tay xoa xoa khóe miệng của tôi, muốn tôi cũng cười theo, nhưng tôi lại nghiêm túc giữ tay cô ấy, dẫn cô ấy trở lại sô pha ngồi xuống, có lẽ cô ấy cảm nhận được có điều bất ổn, cho nên có chút ngây ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em muốn bàn với chị một chuyện."
Phoebe lấy chai soda mà tôi vừa uống, nhấp một ngụm, ra vẻ như thoải mái trả lời tôi: "Em nói đi, là chuyện gì?"
"Mấy chuyện lộn xộn do Lý Thư Hoa vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp, Jane bây giờ không rõ tung tích, cảnh sát Giang thỉnh thoảng sẽ đến gặp em để trao đổi về vụ án, có rất nhiều việc không thể nhìn thấy kết quả ngay bây giờ, nên... em nghĩ...."
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Vậy em muốn làm gì?"
"Em thấy bây giờ chúng ta vẫn chưa giải quyết xong hết mọi việc, vẫn nên đừng đề cập đến chuyện tình cảm của chúng ta."
Phoebe đặt chai nước sang một bên, cô ấy lắc đầu cười như không cười nhìn tôi, cuối cùng đành bất lực chấp nhận đề nghị của tôi: "Chị tôn trọng mọi sắp xếp của em."
"Vậy em lên lầu dọn phòng trước."
Tôi đang định rời đi, Phoebe đã nắm lấy tay tôi, cô ấy hơi ngước mắt nhìn tôi, có chút đáng thương: "Phòng của chúng ta sáng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, không cần lăn lộn, với lại... vết thương của em...."
Tôi ngắt lời cô ấy, cười với cô ấy: "Bây giờ em thích ngủ một mình, có không gian riêng thì càng tự do, vẫn nên ngủ ở phòng cho khách thì ổn hơn."
Nói xong, Phoebe gượng cười gật đầu, thất vọng buông tay: "Vậy cũng được... cứ vậy đi...."
Tôi hơi đói nên đi đến tủ lạnh trong bếp tìm thứ gì đó để ăn, Phoebe đi theo tôi vào. Cô ấy có chút bối rối trước những nguyên liệu tươi ngon trong tủ lạnh, dáng vẻ ngượng ngùng không biết nấu ăn của cô ấy đã hiện rõ, chỉ đành cười xấu hổ nói: "Hay là... chúng ta về nhà tổ bên kia ở đi?"
Tôi không muốn phiền phức, nên từ chối lời đề nghị này: "Thôi được rồi, em tìm chỗ gần đây ăn một chút là được."
Tôi vừa nói vừa nhìn thức ăn phong phú bên trong, vừa định đóng cửa tủ lạnh lại thì một chiếc đĩa trống không đột nhiên trượt ra, kèm theo tiếng vỡ vụn nghe thật chói tai, trên mặt đất đầy mảnh vỡ, trong tâm trí như có gì đó cào xé.... tiếng âm thanh vỡ vụn, giống như là một chìa khóa mở cửa khiến người ta phát điên.
Tai tôi đột nhiên ù đi, cơn đau đầu từ dạ dày xông thẳng lên não cùng với cảm giác buồn nôn, tôi mơ hồ nhớ lại cảnh mình xô Quan Thư Quân ngã xuống đất ngày hôm đó, tôi vô tình đẩy Phoebe ra xa rồi đến bồn rửa chén nôn khan, Phoebe vỗ lưng tôi, lo lắng hỏi: "Phi Phàm? Em khó chịu ở đâu?"
Tôi xua tay với cô ấy, "Không có gì, không có gì...."
Tôi mở nước vòi nước, rồi hứng nước dội lên mặt, Phoebe nhất quyết đòi đưa tôi đến bệnh viện, hai mắt đỏ hoe quát: "Quay lại bệnh viện!"
Tôi mất bình tĩnh một cách khó hiểu: "Em đã bảo là em không sao mà!"
Phoebe trầm mặc, sau đó không biết vì sao đi vào phòng khách, một lát sau liền xông vào phòng bếp, trong tay cầm một tờ báo cáo: "Nếu như chị không hỏi em, có phải em sẽ mãi giấu chị không hả?"
Tôi nhìn vào bản báo cáo