Quan Thư Quân hoàn toàn không hiểu những gì tôi nói, cảm thấy hơi buồn cười: "Ý của em là sao, tôi không hiểu...."
Tịch Nhiên mở lời giải thích thay tôi: "Cô phải cảm ơn Phi Phàm rồi, nếu như không có yêu cầu của em ấy, chuyện thanh toán hôm nay chắc phải khiến cô mất nửa cái Quan Thị."
Phoebe mở tập tài liệu ra, bất động thanh sắc nói: "Tôi đã hứa với Phi Phàm, việc thanh toán cho Doris chỉ thanh toán một nửa, còn dư lại một nửa để đó tạm thời không động vào."
Quan Thư Quân nghe Phoebe nói xong, cười lạnh nói: "Vưu Phi Phàm, em là đang thương hại tôi sao?"
Tôi nhún vai, vẫn không ngừng cười: "Chị có gì mà đáng thương hả? Ăn ngon ngủ kỹ, như thần trên trời. Chị đối với tôi không tốt, không có nghĩa là tôi đối xử xấu với chị, quen biết nhau một hồi, tôi được như thế này cũng do chị chỉ bảo, thế này đừng từ chối ý tốt của tôi."
Tim Quan Thư Quân chắc hẳn là rất đau, chứ nếu không cô ấy cũng không xoay người đi đến ô cửa kính, sau đó lại bật cười đáng sợ: "Ha.... hôm nay nếu chỉ bàn chuyện thanh toán thôi thì thật nhàm chán, chúng ta có thể nói vài chuyện thú vị hơn trước đã! Giống như...."
Cô ấy bỏ lửng câu nói sau đó xoay người dựa vào ô kính, nhìn ba người chúng tôi rồi châm chọc: "Giống như Vưu Phi Phàm, rốt cuộc em có mị lực gì mà đến cả người yêu cũ lẫn người yêu hiện tại có thể trở thành bạn hợp tác với nhau, nhìn đi nhìn lại, thì Lam đổng với cô Doris là hai loại người khác nhau, quan hệ của ba người thật sự quá buồn cười...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghe những lời của Quan Thư Quân, tôi cố ý quay đầu và nghiêng người về phía trước để nhìn Phoebe và Tịch Nhiên, biểu cảm của họ không thay đổi nhiều, chỉ là họ đều tập trung nhìn vào tôi, như thể tôi mới là thủ phạm. Tôi nghĩ, nếu như ở thời cổ đại, tam thê tứ thiếp, chắc tôi sẽ cưới cả ba người này về làm vợ. Trong nhà có ba người này, thật sự chỉ muốn về nhà chơi đùa, này cũng quá đặc sắc!
Tôi nâng tách trà lên thổi hơi nước, nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: "Muốn chửi tôi thì cứ chửi thẳng vào mặt, nói quanh co thật đúng không phải phong cách của chị. Nhưng mà, có một chuyện tôi muốn làm rõ, làm thế nào mà chị biết danh tính thực sự của Tịch Nhiên?"
Quan Thư Quân kéo một chiếc ghế ngồi cạnh tôi, hai đứa bọn tôi đều ra vẻ hào hứng tò mò, nhưng Phoebe hắng giọng và ho vài tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi: "Bắt đầu vào việc chính đi, lát nữa tìm chỗ ăn rồi nói mấy chuyện đó sau."
Quan Thư Quân dựa lưng vào bàn họp, ngẩng đầu nhìn qua Tịch Nhiên và tôi sau đó là Phoebe, nở nụ cười ranh mãnh: "Tùy cô."
Tôi biết Quan Thư Quân lúc này đang giả vờ bình tĩnh, để không làm cô ấy khó xử, tốt hơn hết là tôi nên rời khỏi phòng họp, vỗ vai cô ấy: "Hai công ty đàm phán, tôi là người ngoài không nên ngồi đây lâu, hôm nay đến đây để đảm bảo Quỹ Doris sẽ từ bỏ một nửa thanh toán. Mấy người từ từ nói chuyện, tôi ở bên ngoài đợi."
Ra khỏi phòng họp, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thư ký đang canh gác bên ngoài sốt ruột nhìn tôi, tôi cười với cô ấy, thấp giọng hỏi: "Dạo này tâm trạng Quan tổng thế nào?"
Cô thư ký lắc đầu: "Tôi vốn là người không nhiều lời, nhưng mà vẫn nên nói vài câu, cô Vưu, những ngày cô ở bên cạnh Quan tổng, cô ấy chẳng có tâm trạng làm việc suốt ngày cứ bám theo cô, tâm trạng của cô ấy khi đó tốt vô cùng, thế nhưng cuối cùng cô lại chơi cô ấy một vố như vậy, cô ấy rất tức giận. Hôm nay, Quan tổng có thể bình tâm đối mặt với chuyện thanh toán này, bởi vì thực ra Quan tổng đã lập một đội để xử lý việc này rồi. Thanh toán số tiền lớn như vậy, haiz...."
Tôi biết tôi có ảnh hưởng rất lớn với Quan Thư Quân, cảm ơn cô thư ký, sau đó áp tai vào cửa để nghe thử bên trong nói gì, đột nhiên có tiếng mở cửa, tôi suýt nữa là ngã vào trong, trên tay Phoebe đang cầm điện thoại, chắc là ra ngoài nghe điện thoại, tôi vừa ngã vào người cô ấy thì cô ấy đã đỡ tôi đứng vững.
Tôi khép cửa lại, đi theo cô ấy đến cửa sổ ở hành lang, cô ấy đi một bước tôi đi theo một bước, cô ấy nói chuyện bằng tiếng anh, tôi không hiểu lắm chỉ biết nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cô ấy giơ tay chạm vào mũi tôi, cúp điện thoại, Phoebe nhướng mày: "Chị thấy em đứng ngoài này một mình cũng chán, hay là vào trong ngồi nghịch điện thoại đi."
"Chị không sợ Quan Thư Quân động tay động chân với em à? Mới vừa rồi cô ấy đến gần vậy, chị vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế?"
Phoebe che miệng cười vui vẻ: "Em lại muốn chọc tức chị à?"
"Chỉ sợ mấy chai dấm trong bụng lật mấy trăm lần rồi đó?"
"Em còn dám nhắc đến! Chị biết, em không muốn để Quan Thư Quân khó xử, cho nên mới đi ra ngoài, đúng không hả?"
Cái này thật sự không phản bác được, tôi cười gật đầu: "Được rồi, được rồi mà, chúng ta đi vào thôi, chuyện nói sao rồi?"
"Bọn chị đến đương nhiên là phải có chuẩn bị rồi, cô ấy gặp chiêu gì thì phá chiêu đó thôi, nói chuyện cũng không tồi."
Trở lại phòng họp, Quan Thư Quân và Tịch Nhiên đang nói chuyện công việc, để không làm phiền họ, tôi ngồi ở phía xa và nghịch điện thoại di động, trong nháy mắt, điện thoại di động của tôi gần như hết pin, mà bọn họ mới nói được bảy tám phần, tôi nhìn đồng hồ, đập bàn một cái, trong nháy mắt cả ba im lặng.
Thấy tôi im lặng, Phoebe đặt tài liệu trên tay xuống: "Sao vậy?"
"Nghỉ trưa thôi, đi ăn."
Tịch Nhiên là người đầu tiên hiểu tôi, cô ấy mỉm cười và thu dọn tài liệu trong tay, Quan Thư Quân cũng nhìn đồng hồ: "Được rồi, đi ăn thôi. Gần công ty có mấy nhà hàng ăn ngon, để mang mọi người đến đó thử."
Bốn người chúng tôi đi bộ đến bãi đậu xe, tôi lắc