[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 14


trước sau


Cừ tổng rút danh thiếp ra đưa cho Phoebe, Quan Thư Quân kiên nhẫn cố tình đuổi khéo ông ta, sau đó mỉm cười nhìn Phoebe chằm chằm, cô ấy dựa vào bàn tiệc buffet bên cạnh và chọn một chiếc bánh mousse đưa cho Phoebe. Không quên dặn dò: "Tan sở phải đến dự tiệc ngay, có uống rượu thì cũng phải ăn để lót bụng, như vậy không khó chịu."

"Cảm ơn, tôi thực sự không thích đồ ngọt."

Nói rồi, Phoebe đặt cái đĩa vào tay tôi, tôi nhướng mày nhìn chằm chằm chiếc bánh, nghiêng đầu nếm thử một thìa, gạt bỏ thành kiến ​​cá nhân, tôi dành cho đầu bếp bánh ngọt một lời khen ngợi năm sao. Thỉnh thoảng, mọi người đến nâng ly chúc mừng với Phoebe, tôi không thể chen vào đề tài của họ, đành đứng ra xa một chút nhìn đám người doanh nhân giàu có.

Hết người này đến người khác đến mời Phoebe, làm cô ấy xoay sở không hết. Nhưng ngay sau đó, tiết mục chính cũng đã bắt đầu, đèn khắp nơi hạ xuống, chỉ còn lại đèn ở trên sân khấu. Có lẽ mấy lời chào hỏi ở dưới sân khấu chưa đủ bùng nổ, còn phải lên sân khấu quảng cáo giới thiệu mới đủ. Khi tôi cho rằng Quan Thư Quân muốn bắt đầu nói mấy thứ hoa hoè, thì cô ấy chỉ đơn giản nói cảm ơn các khách mời đã đến, sau đó đưa tay về phía Phoebe đang đứng ở phía dưới:

"Hôm nay, một người bạn đã làm cho bữa tiệc của tôi trở nên bừng sáng. Cô ấy rất quan trọng đối với ngành bất động sản ở thành phố chúng ta. Có thể đạt được hợp tác kinh doanh với cô ấy, có lẽ đây là thành tích lớn nhất của Quan thị trong mấy năm gần đây. Cô ấy chính là chủ tịch của Kiệt Thế Trác Tuyệt và Bắc Thịnh Quốc Tế, Lam Phi Ỷ, Lam đổng. Nhân bữa tiệc đêm nay, mời Lam đổng lên nói vài câu, phân tích sơ khái về thị trường bất động sản trong thời gian qua...."

Có một tràng pháo tay vang lên, Phoebe bước lên sân khấu với chiếc váy dài mà không có chút lúng túng nào, cô ấy điều chỉnh lại micro trên sân khấu, cười một cái, sau đó chào hỏi vài câu rồi nói vào chủ đề chính của nền kinh tế. Tôi nhìn những doanh nhân thành đạt ở dưới sân khấu, trong mắt bọn họ chỉ có hào quang của Phoebe, tôi vừa vui lại vừa buồn.


Đột nhiên sau tai có hơi thở ấm áp truyền đến, Quan Thư Quân hừ một tiếng, "Kiếm một chỗ nói chuyện chứ?"

Tôi không trả lời mà chỉ quay người theo bước chân cô ấy và đi về phía góc xa sân khấu hơn một chút, vẫn gạt bỏ định kiến ​​cá nhân của mình sang một bên, đánh giá Quan Thư Quân, người phụ nữ này khôn khéo từ trong trứng, dáng người cũng ưa nhìn, dù sao thì như Giản Ngữ Mộng nói, cô ấy chẳng thua gì Phoebe cả, chẳng khác gì một bản sao.

Nhưng tôi không thể hiểu được, ngay cả đồng tính thì có rất nhiều phụ nữ trên thế giới, tại sao phải thèm muốn Phoebe? Quan Thư Quân giống như có thể đọc được suy nghĩ của tôi ngay cả trong bóng tối, cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cuối cùng bật cười thành tiếng, tôi bình tĩnh cười hỏi: "Trông tôi thật buồn cười lắm à, để cho Quan tổng nhìn thấy rồi cười vui vẻ vậy sao?"

Quan Thư Quân che miệng và tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, cô ấy mỉa mai trả lời: "Một số người không cần hoá trang cũng giống như một chú hề vui nhộn ... Cô có biết tại sao tôi mời cô đến đây không?"

Đối với lời công kích của cô ấy, tôi cất đi nụ cười trên mặt, bình tĩnh nói: "Người chính trực không nói lời ẩn ý, đừng hỏi tôi làm gì, tôi không phải con giun trong bụng cô."

Quan Thư Quân giơ tay lên hướng về phía Phoebe rồi vẽ ra một cái hộp, nhàn nhạt nói, "Vậy cô xem người phụ nữ đứng trên sân khấu kia đi, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, mỗi một cái nhíu mày cùng nụ cười đều là tiêu điểm, lúc chưa tôi tiếp xúc thân cận với cô ấy, đã bao lần tôi tưởng tượng, liệu một người xuất sắc như thế nào mới có thể khống chế được vẻ kiêu ngạo của cô ấy.

Tôi từng cho rằng tôi sẽ phải vất vả đấu tranh lắm, nhưng cô biết cảm giác vỡ mộng là như thế nào không? Kẻ thù tưởng tượng của tôi hóa ra lại là một kẻ tầm thường với tới ngôi sao chói lọi nhất, như vậy sẽ khiến cô ấy rơi vào những hoàn cảnh bất lực và lạc lõng.

Vưu Phi Phàm, tôi không vòng vo nữa, tôi sẽ nói thẳng với cô, tôi thích Lam Phi Ỷ, những thứ tôi thích luôn nằm trong tầm tay của tôi, nhưng mà cô ấy thì khác. Phoebe không ngừng khơi dậy tính chiếm hữu và khát khao chinh phục của tôi. Tôi thậm chí chẳng cần dùng thủ đoạn, có thể dễ dàng châm ngòi cho mối quan hệ của hai người, mà cô hình như chẳng có sức chống đỡ.

Tôi mời cô đến đây là để cô nhìn thấy rõ, khoảng cách không chỉ là tiền tài vật chất, mà còn là gia thế, quan hệ, khống chế, năng lực, phẩm chất, văn hoá... rất nhiều thứ. Tuy nhiên, ngoài việc cô có được cô ấy, thì cô còn có thể làm được cái gì nữa?"

Vừa nói, Quan Thư Quân vừa vươn tay kéo thẳng cổ áo tôi, dùng ngón tay phủi bụi trên vai tôi, cô ấy không cần nói lời thô tục đã hạ nhục tôi, câu chuyện hạ nhục vẫn còn tiếp tục: "Bộ lễ phục này, người thường không thể mua được, nó rất đẹp, nhưng không biết tại sao, khi cô khoác nó lên đứng

ở chỗ này, vẫn cảm thấy không hợp, cô hiểu ý tôi rồi chứ?


Cái thế giới này không thích hợp để cô chơi đùa, bám riết lấy cô ấy như con sâu hút máu, sau bao lâu tình cảm sẽ méo mó bấy nhiêu. Hơn nữa, cô có thể mang lại cho cô ấy cái gì? Cô thật cho là bản thân như một người chồng thay cô ấy dạy con sao? Tôi cũng không có gì ác ý, chỉ là cho cô lời khuyên cùng với cảnh báo, sắp tới tôi sẽ cố gắng không làm tổn thương cô, từ từ mang cô ấy."

Tôi vẫn giữ bình tĩnh, tôi chiến đấu hết mình nhưng không có sức phản kháng với sát thương, giọng điệu của tôi nhẹ nhàng: "Tôi không có địa vị, không có tiền bạc, nhưng như cô đã nói, tôi có cô ấy. Cô có tất cả, nhưng cô lại là kẻ tham lam, muốn cướp cô ấy khỏi tay tôi, cô dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái cô nói là vật chất sao? Gia thế? Năng lực? Quan hệ? Quan tổng, tôi và Phoebe bên nhau cũng gần mười năm rồi, chúng tôi đã trải qua...."

Quan Thư Quân lắc đầu buồn cười: "Đừng nói với tôi về quá khứ, dù có ly kỳ đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ thôi. Thực ra, thời gian đã làm hao mòn mối quan hệ của hai người rồi phải không?"

Cô ấy dễ dàng huỷ diệt đi những thứ tôi đã từng trả giá, ngay lúc bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, cầu chì sắp đứt, thì không biết Phoebe đã xuống sân khấu từ lúc nào, phía sau vang lên giọng nói của cô ấy, "Rượu cũng đã uống, cũng đã làm quen rất nhiều bạn bè, ngày mai còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, Quan tổng, chúng tôi đi trước."

Quan Thư Quân nhìn Phoebe cười, giống như con người đang thể hiện uy quyền với tôi chỉ là ảo giác, cô ấy lướt qua tôi, giơ tay nắm lấy cánh tay của Phoebe, ra hiệu cho thuộc hạ: "Lam đổng có uống rượu, sắp xếp người đưa cô ấy về."

"Không cần, Phi Phàm không uống rượu, em ấy đưa tôi về là được, chỉ phiền Quan tổng bảo người giúp tôi lái xe về."

Nói rồi, Phoebe lấy chìa khóa xe trong túi xách ra đưa cho Quan Thư Quân, Quan Thư Quân cũng không nóng vội, cô ấy làm theo yêu cầu của Phoebe, đích thân đưa chúng tôi ra chỗ đậu xe, tôi mở cửa xe bên cạnh ghế lái ra, đưa Phoebe vào xe, sau đó vòng qua cửa ghế lái, Quan Thư Quân giống như Khẩu Phật Tâm Xà, nói với tôi một câu chào tạm biệt đầy ẩn ý, "Vưu Phi Phàm, rất mong chờ lần gặp kế tiếp."

Tôi mím môi gật đầu rồi mở cửa xe, đóng sầm lại, thế giới cuối cùng cũng dừng lại, Phoebe nhắm mắt chợp mắt, tôi nghiêng người theo thói quen thắt dây an toàn cho cô ấy, cô ấy nắm tay tôi, mở mắt ra nhìn tôi lại không nói lời nào, tôi không biết có nên hỏi hay không, thu hết can đảm hỏi: "Ở trong mắt chị, em là con sâu hút máu sao?"

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Không có gì, chỉ hỏi ... chị đi đâu?"


"Biệt thự."

"Ừm."

Tôi cứ tưởng đâu tôi sẽ là người mở lời nói chuyện, nhưng lần này Phoebe đã làm trước, đi thẳng một mạch về đến nhà, cô ấy thay dép rồi ngồi im trên sô pha, tôi cũng quen rồi, vào bếp lấy nước cho cô ấy. Cô ấy lấy chai nước nhưng không có ý định uống nó, vì vậy tôi vô thức vặn nắp chai nước trên tay và đưa cho cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu, tôi thức thời ngồi ở phía bên kia của chiếc ghế sofa, nghiêng người nhìn Phoebe, Phoebe quay đầu nhìn tôi, rồi nói: "Hôm nay, Quan tổng..."

Tôi cho rằng chúng tôi ít ra có thể nói chuyện bình thường, nghe đến hai từ này bật ra từ miệng cô ấy, tôi như con mèo xù lông, nhe răng trợn mắt để bảo vệ bản thân: "Mở miệng đều là cô ta, thích như vậy, sao về sớm làm gì?"

"Vưu Phi Phàm, em ăn trúng thuốc nổ à?"

Phoebe không thèm tranh cãi với tôi chỉ tức giận hỏi, tôi cười rồi đứng lên chế giễu: "Em cảm thấy, hai người khá hợp đôi. Muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, cùng đứng với nhau một chỗ, khiến bao người đỏ mắt."

Phoebe đứng dậy lấy chìa khóa xe của tôi định rời đi, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh: "Đừng từng bước đẩy chị ra."

Vừa nói, cô ấy vừa đi về phía cửa, tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy hỏi: "Là chị bước từng bước đi ra, còn cần em đẩy sao? Hàng xóm của chúng ta là cô ta, người cuối tuần nấu cơm cho chị vẫn là cô ta, nhường ánh hào quang cho chị vào bữa tiệc cũng là cô ta, còn em đây thì sao? Bảo mẫu chăm con, hay vẫn là tài xế lái xe cho chị, có lẽ nếu tâm trạng chị tốt sẽ vui đùa một chút, tâm trạng không tốt thì phớt lờ em. Em là mèo hay chó? Lam Phi Ỷ, đến cuối cùng em là cái gì của chị hả?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện