"Ngay từ đâu, tôi chỉ là một quân cờ cô ấy bày ra trong cái cục diện của cô ấy, vì lợi ích mà cô ấy dùng mọi thủ đoạn, kéo những người vô tội đi vào, còn huỷ hoại tương lai của tôi, nhưng tôi thế mà lại không có chút hận cô ấy, chỉ tự trách bản thân, mệnh không tốt...."
"Lúc thụ án trong tù, cô ấy chỉ đến thăm tôi một lần duy nhất, chỉ trích tôi tại sao lại đánh Triệu Thái An, lại không hề hỏi tôi có bị thương hay đau ở đâu không.... Sau khi ra tù, cô ấy đã cho tôi một bất ngờ chính là đứa con của cô ấy với Joan, tôi vẫn thế vẫn không trách cô ấy, thậm chí còn xem Khuynh Phàm như là con ruột mà yêu thương...."
"Lúc Joan cầm lựu đạn đe dọa tôi, tôi còn không sợ hãi. Lúc đó trong đầu tôi nghĩ rằng, chỉ cần cô ấy và con không sao, thì tôi chết cũng đáng...."
"Cho nên lúc tôi bị bỏng đến mức không nhận ra chính bản thân, tôi cũng không thấy tuyệt vọng, thậm chí còn tự an ủi bản thân, coi như vẻ bề ngoài bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mà có ai biết, chỉ cần soi gương nhìn gương mặt xa lạ này trong đó, có biết bao nhiêu bất lực...."
"Tôi yêu Lam Phi Ỷ, tôi đem tất cả những tôi có cho cô ấy, đến cả cái mạng này cũng cho, nhưng mà đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu chậm bước đợi tôi. Mấy năm qua, tôi bắt đầu hoài nghi, có khi nào cô ấy không yêu tôi không. Có phải những thứ mà cô ấy cam chịu về tôi, là trả giá cho những gì mà tôi đã làm cho cô ấy không, cho nên cô ấy mới không hạnh phúc."
"Trải qua rất nhiều khúc mắc, tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng hôm nay thì khác, tôi thấy có người ưu tú hơn tôi, rất dễ dàng nhập vai sánh đôi đứng bên cô ấy, tôi chợt nhận ra, hình như cô ấy không có tôi thì cũng không phải không được...."
"Không phải là duy nhất mà là tuyệt vọng nhất..."
Tôi ôm chặt chai bia, nước mắt tuôn rơi khiến tôi không mở được mắt, tôi gục xuống cuộn tròn lẩm bẩm một mình, có người muốn đỡ tôi dậy, nhưng tôi lại đẩy ra, chật vật đứng dậy lảo đảo rời đi. Tôi lang thang trên con phố vắng, mặc kệ tiếng la hét của đám bạn sau lưng, hình như tôi cô đơn hơn những gì tôi nghĩ, học cách yêu người khác xong rồi lại quên mất cách yêu bản thân.
......
Sau một đêm say, lúc tỉnh dậy, thấy đang nằm ở trong căn biệt thự, chắc Soso đã khiêng tôi về chỗ này, sau chuỗi ngày vướng bận với Phoebe, cuộc sống của tôi đã biến thành một người trong căn nhà trống vắng, cuộc tình này chắc có lẽ chỉ còn trên danh nghĩa. Một ngày nào đó, tôi đang đi dạo trong vườn.
"Xin chào, xin hỏi là cô Vưu sao?"
Một người đàn ông mặc vest đứng phía sau khung cửa sắt, đưa một cái thiệp mời được đóng dấu bằng sáp, những cái chữ lớn trên đó cực kỳ bắt mắt, anh ta lịch sự giải thích: "Cô chủ nhà tôi có nhã ý mời cô đến tham gia tiệc cuối tuần. Cô chủ còn nói tôi báo cho cô biết, Lam đổng cũng tham gia, hy vọng cô cho cô ấy thể diện, vui lòng mặc lễ phục đến tham dự."
"Mối quan hệ của tôi với cô ấy cũng chỉ ở mức bình thường. Đây là bữa tiệc gì?"
Tôi xé mở tấm thiệp ra nhìn ngày ở trên đó, vào thứ 7... tức là hai ngày sau.... người đàn ông mỉm cười đáp lại: "Thỉnh thoảng, cô chủ tôi sẽ tổ chức vài bữa tiệc, để chiêu đãi bạn bè, xin cô yên tâm, không có quá nhiều người phức tạp."
"Được rồi, tôi biết rồi."
Hừ, cái này không phải là Hồng Môn Yến, thì tôi không phải họ Vưu.
Tôi cũng chẳng định ăn mặc lễ phục tham gia cái tiệc này, toàn là những kẻ có tiền ra vẻ ở trong đó, nhưng mà buổi chiều thứ 6, quản gia nhà họ Lam đột nhiên đến, đã lâu rồi không gặp ông ấy, chúng tôi ngồi trên ghế ở ngoài sân vườn nói chuyện, nhìn chằm chằm hộp quà màu trắng tinh xảo trong tay quản gia, không khó đoán được bên trong là thứ gì.
Quản gia vỗ cái hộp hồ hở nói, "Đừng nhìn thấy cô ba ngày bình thường bận rộn như thế, nhưng mà còn dành thời gian chọn lễ phục cho cháu đó, nói gần đây cháu hơi gầy, cho nên còn bảo người đi sửa lại, cháu mau đi thử đi, xem có vừa hay không."
Thật lạ lùng, chỉ là một bữa tiệc tối thôi mà, có cần điều động nhiều người thế không? Tôi tức giận mở hộp ra, chiếc áo sơ mi trắng được thêu khuy măng sét cao cấp, chiếc áo vest vải nỉ chít eo cũng rất vừa vặn, tôi thản nhiên sờ thắt lưng quần tây, rồi nói với quản gia: "Vừa rồi...."
Quản gia cầm lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn thời gian: "Muộn rồi, tôi phải về."
"Cháu tiễn ông."
"Xin dừng bước."
Vẫn tiễn người quản gia tới cửa, ông ấy tiếc nuối nói: "Thật