Thu Kỳ luôn tỏ ra bản thân rất vô tư không quan trọng đến tiểu tiết, nhưng trên thực tế, cô ấy là người khá tỉ mỉ, kén chọn, luôn cẩn trọng xem xét từng cái một. Ví dụ như lúc chúng tôi quyết định ngày mai sẽ xuất phát từ Thành Đô đến Đạo Thành. Loại du lịch tự túc này, toàn bộ hành trình đều do chúng tôi tự sắp xếp tuyến đường đi, chúng tôi đến siêu thị lớn mua mấy túi lượng khô, rồi đến một quán ăn nhanh nổi tiếng, làm một nồi xiên que.
Trên bàn ăn, cô ấy cầm bút không ngừng ghi rồi vẽ, sau đó xem bản đồ quy hoạch tuyến đường đi và tình hình giao thông. Tôi yên lặng ngồi kế bên xem cô ấy hoạch định, trong lúc này phát hiện tay của cô ấy rất đẹp, móng tay cắt gọn sạch sẽ, mỗi đốt ngón tay rõ ràng, mỗi lần siết chặt bút để viết thì trên mu bàn tay hiện lên gân xanh, trông rất dễ nhìn và mảnh mai.
Thu Kỳ vùi đầu tiếp tục sửa lại đường đi, bên khoé môi còn treo nụ cười rất vui vẻ, còn mở miệng nói: "Người khác đều lén lút nhìn tôi, còn cô thật kỳ quái, lộ liễu nhìn chằm chằm tay tôi, có cái gì hay hả?"
Nói rồi, Thu Kỳ đặt cây bút trên tay xuống, đưa tay phải ra trước mặt tôi, tiếp tục đùa: "Thôi được, nếu cô thích như vậy thì lại gần xem một chút, tôi cho cô hai phút để khen."
Tôi e ngại cầm lấy tay phải của cô ấy, ngón tay cái mang theo chút hiếu kỳ, ấn lên gân xanh trên mu bàn tay, Thu Kỳ giống như đang chờ tôi khen, cho nên tôi bình tĩnh lại, vỗ lên tay một cái rồi nói: "Tay là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, tôi thấy khuôn mặt thứ hai của cô gái này, thật sự đẹp không nói nên lời, ai nhìn thấy cũng thích...."
Thu Kỳ khịt mũi coi thường, rút tay lại nói, "Dừng lại, dừng lại đi... có chút qua loa quá đáng!"
Nói xong, đang định tiếp tục vùi đầu vào thu xếp lộ trình, tôi thò đầu ra, yếu ớt hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta đi được chưa?"
"Lái cuộc đời cô lao đi nhanh như hoả tiễn, có lẽ vậy đi."
"Này... tôi sợ chết."
"Tôi có bảo cô lái xe đâu, cô sợ cái gì, đồ nhát gan...."
"Đường xa thì không nói, nhưng mà điều kiện đường xá chắc không tốt. Một mình cô lái xe sẽ rất mệt, tôi cũng phải hỗ trợ chứ."
Tôi chỉ lịch sự nói vài câu, Thu Kỳ đã ném chìa khóa xe cho tôi, không chút nào khách sáo mà sắp xếp, "Được rồi, vậy mai cô lái trước đi, khi đến Nhã An tôi sẽ thay thế."
"Cô vẫn nên giả vờ từ chối chứ, thực sự...."
"Từ chối gì mà từ chối, quyết định vậy đi, tôi đi vệ sinh...."
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng Thu Kỳ, cuối cùng mắt tôi rơi vào cuốn sổ của cô ấy. Tôi lật giở vài trang một cách ngẫu nhiên. Nó có đầy đủ các tuyến đường ở các thành phố khác nhau. Có vẻ như cô ấy đã đến rất nhiều nơi, giống như một hiệp khách vào nam ra bắc, tờ cuối cùng là con đường đến Đạo Thành. Nhìn thời gian và địa điểm do cô ấy đánh dấu, tôi không thể hiểu được, nhưng tôi hiểu một điều, tại sao cô ấy lại sắp xếp để tôi lái xe đầu tiên.
Tôi đóng cuốn sổ lại và rót một tách trà nóng cho Thu Kỳ, người phụ nữ vừa đi vừa vẩy tay còn đang dính nước, từ xa cười với tôi, cô gái này rõ ràng nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng toàn thân từ trong ra ngoài luôn đầy năng lượng khiến tôi có chút hâm mộ, cái cảm giác đó khiến tôi nhớ lại bản thân mình, từ lâu về trước.
"Đến đến đến, Thu tổng, mời uống tách trà nóng~"
"Tiểu Vưu còn rất hiểu chuyện nha, học được rất nhanh ~ Không tồi~"
"Đều là Thu tổng có mắt sáng suốt."
"Nào có, có cô có mắt nhìn tốt, da mặt rất dày, nói lời hay ho!"
Thu Kỳ không thể diễn nữa nên bật cười. Chúng tôi mới quen nhau được ba ngày nhưng rất hợp nhau, tốc độ hiểu biết nhau cũng rất kinh người, tôi vuốt chìa khoá xe, còn tán thưởng nói, "Vô Danh muội muội còn rất tri kỷ."
Thu Kỳ lấy khăn giấy ra lau tay, nghe giọng điệu của tôi cô ấy rùng mình, phản bác: "Này ... Thái độ của cô đột ngột thay đổi, tôi không quen ... Nói đi, cô muốn gì?"
Tôi đẩy cuốn sổ của cô ấy về phía trước và giải thích: "Đường từ Thành Đô đến Đạo Thành khá xa. Trong lộ trình cô đặt, chỉ có đoạn đến Nhã An là đường cao tốc, còn lại là quốc lộ hoặc tỉnh lộ, vậy nên, cô sợ kỹ năng lái xe của tôi không tốt sao? Coi thường tôi quá nha! Nhưng ... tôi thấy cô còn khá tốt bụng!"
Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên xoa đầu Thu Kỳ, giống như đang trêu chọc chú chó Hỉ Đa Đa ở nhà, Thu Kỳ đẩy tay tôi ra, hai má đỏ ửng lên, ngập ngừng nói: "Cô nghẹn ở trong lòng sẽ chết sao, không cần nói ra...."
"Hành động hi sinh bản thân vì người khác, đương nhiên phải đáng khen ngợi."
"Bớt nói nhảm lại, ăn no chưa, no rồi thì đi...."
Tôi thu dọn ba lô và định thanh toán hóa đơn, Thu Kỳ đã kéo tay áo tôi bước ra khỏi cửa: "Tôi thanh toán