Theo ý của Phoebe, Khuynh Phàm được quản gia đưa về nhà tổ để chăm sóc, tôi đã bị Phoebe cách ly khỏi cuộc sống của cô ấy, trong biệt thự, ngoại trừ dì đến dọn dẹp và nấu nướng, tôi chỉ có thể nói chuyện với dì ấy. Có đôi khi, tôi trầm mặc ngồi yên một chỗ, ngay cả Hỉ Đa Đa bị vứt bỏ ngoài sân vườn cũng gầy yếu hẳn đi. Sau đó, tôi dứt khoát bảo dì ấy không cần đến nữa, tôi thu dọn ít quần áo, quyết định tìm ngày hoàng đạo trở về ổ chó của mình để sinh sống.
Ngày tháng vô tri vô giác vậy mà lại kéo dài đến giữa tháng 8, tôi vẫn không đợi được Phoebe trở về, cô ấy trả lời tin nhắn cho có lệ, sáng sớm tôi thức dậy, lê đôi chân đi lấy một hộp sữa tươi, vừa đi dạo ngoài vườn vừa ăn sáng.
Tôi định dắt Hỉ Đa Đa đi dạo, bỗng nhiên bắt gặp một bóng dáng đã lâu không xuất hiện trong tầm mắt của tôi, người đến ngoài ý muốn chính là Tô Tố Duy, dĩ nhiên là đến một mình, ngày thường cô ấy đến đây thường đi theo anh của Phoebe là Phi Tuấn, dính nhau như hình với bóng, ước gì thời khắc luôn ở bên nhau, hôm nay thật là hiếm thấy.
Cách cánh cổng, Tố Duy hai tay cầm hai cái túi, nụ cười vẫn ôn nhu không thay đổi: "Chào buổi sáng, Phi Phàm."
Tôi vội vàng mở cổng, mang cô ấy đi vào phòng khách: "Từ nhà tổ đến đây khá xa! Vậy là chị phải dậy rất sớm!"
"Khuynh Phàm được đưa về ở một thời gian, em cũng không đến nhà Tổ thăm con bé, con bé buồn rầu nói mẹ không thèm ngó ngàng tới con bé, giờ đến Đại Phàm cũng không quan tâm con bé, rất buồn đó."
Tôi châm một điếu thuốc, tỏ ra bất lực: "Đây là sắp xếp của Phoebe, em biết làm sao đây."
Tố Duy nhíu mày, cẩn trọng hỏi, "Hai người cuối cùng là sao thế?"
"Có lẽ sắp chia tay."
"Đừng nghĩ bậy bạ, hai người trải qua không biết bao sóng gió, làm sao nói chia là chia."
Tôi đưa Tố Duy vào trong nhà bếp, sau đó pha một bình cà phê Lam Sơn, Tố Duy nhìn động tác của tôi rất điêu luyện, liền nói đùa: "Trông có vẻ như Phoebe hay uống cà phê do em pha nhỉ."
Tôi cay đắng lắc đầu, ngước mắt nhìn Tố Duy nghiêm túc: "Pha cà phê ai mà không làm được chứ? Giống như nấu cơm vậy, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, nhớ các bước, trứng sốt cà chua, hay cà xào trứng, ăn vào trong miệng chẳng có gì khác nhau."
"Là bởi vì người phụ nữ Quan Thư Quân sao?"
Có lẽ Tố Duy suy nghĩ rất lâu, cho nên mới nói tên người này ra, tôi nghịch cái ly trong tay rồi nhẹ gật đầu: "Nếu thật sự muốn chia tay thì thà cô ấy chia tay vì tình cảm dành cho nhau đã phai nhạt rồi mỗi người mỗi ngả, còn hơn là vì sự hiện diện của người thứ ba."
Cầm ly cà phê lên, Tô Duy nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nói đùa: "Thời điểm uống cà phê tuyệt vời nhất không bao giờ là lúc uống, mà là khoảnh khắc ngửi thấy mùi cà phê thơm nồng rồi tan biến, chính là khoảnh khắc chờ đợi."
Tôi không hiểu ý của Tố Duy lắm, nhưng lời đầy ẩn ý của cô ấy hẳn đang ẩn chứa một điều bí mật nào đó. Tôi thực sự không còn cách nào khác, đành phải hết sức cầu xin: "Em phải làm gì để cứu vãn mối quan hệ với Phoebe."
Tố Duy nghiêm túc nhìn tôi và thở dài: "Trên đời này có thể có nhiều người tên là Vưu Phi Phàm, nhưng em là em, Phoebe sẽ chỉ yêu một Vưu Phi Phàm, điều đó có nghĩa là không ai có thể thay thế em trong lòng cô ấy. Em sẽ không mất cô ấy, vì cô ấy đã quyết tâm cùng em sống ngày qua ngày, cho nên em phải tin tưởng cô ấy."
"Vậy thì sao? Ý chị là em không cần làm gì hết, cứ yên lặng chờ đợi như thế này? Quan Thư Quân không nghĩ như vậy, cô ấy..."
Tố Duy ngắt lời tôi và ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại: "Vậy có bao giờ em nghĩ rằng càng cãi nhau với Phoebe, sẽ đúng theo ý muốn của Quan Thư Quân không. Đó không phải là điều cô ấy muốn sao?"
"Tôi cũng không có gì ác ý, chỉ là cho cô lời khuyên cùng với cảnh báo, sắp tới tôi sẽ cố gắng không làm tổn thương cô, từ từ mang cô ấy." Lời nói của Quan Thư Quân văng vẳng bên tai, một câu nói của Tố Duy như đánh thức tôi khỏi cơn mộng, tôi ngây ngốc nhìn cô ấy.
Tố Duy vỗ vai tôi đi về phía phòng khách, tôi đi theo bước chân cô ấy, cô ấy chỉ vào hành lý