Tôi xới cơm, đưa chén cho Phoebe, lấy một chén khác múc một chén canh nóng hổi đưa đến trước mặt cô ấy, Phoebe đã quen tôi phục vụ cho cô ấy, giống như chuyện này là chuyện phải làm, thói quen này được tích luỹ dần theo năm tháng, mà chúng tôi đều thích khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô ấy thích sự ân cần của tôi, mà tôi lại thích làm cô ấy hưởng thụ sự ân cần này.
Nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi mới gặp nhau, cô ấy luôn thích từ chối đồ ăn tôi làm, cho dù cô ấy cố ý gọi người trong khách sạn đưa đồ ăn đến, cũng không thèm liếc mắt nhìn đồ ăn tôi làm, rồi ngày qua ngày cô ấy bắt đầu thích những món ăn tôi nấu, nói tôi mới có thể cho cô ấy hương vị nhà, sau bao khó khăn trắc trở, được một lời khẳng định từ cô ấy, tôi giống kẻ trúng số độc đắc.
Tôi chống cằm nhìn cô ấy da diết, mỗi lần ăn cơm sẽ xuất hiện hình ảnh như vậy, mỗi lần trong lòng bất an nhưng theo sau đó là một lời khẳng định, trong lòng căng thẳng, sợ cô ấy nhíu mày, rồi sau đó đặt đũa xuống, nhưng mà điều hạnh phúc là, mỗi lần thế này Phoebe sẽ gật đầu rồi hùa theo tôi, trong miệng sẽ thốt ra hai chữ "Là nó."
Tôi khui một chai vang đỏ, nâng ly chúc mừng ngày lễ này, tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, muốn nói cái gì đó, Phoebe cũng nghiêng đầu chờ mong, mà tôi chỉ biếp ấp úng không nói nên lời, cũng đã qua cái tuổi yêu bằng tai, bỗng chợt phát hiện nói ra mấy lời ngọt ngào đã trở thành thác thức. Cuối cùng, người lên tiếng lại là cô ấy: "Lễ tình nhân vui vẻ."
"Cạn ly."
"Thật sự không nói gì sao?"
"Nói ngàn lần yêu chị, vẫn chưa bằng một ngày ba bữa, sáng tối làm bạn cùng nhau, hai chúng ta đều là vợ chồng già với nhau, nói nhiều lời buồn nôn quá, sợ chị sẽ chê em. Em không dám hứa tương lai sẽ tốt đẹp đến đâu, chỉ là tình yêu của em dành cho chị nhiều hơn chị nghĩ, sợ là cả đời không đủ."
Khóe miệng của Phoebe hơi cong, với tôi như vậy là đủ rồi, mặc những lời thách thức của Quan Thư Quân, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng, mặc dù vẫn có ảnh hưởng, tác động qua lại lẫn nhau, mặc dù Phoebe không chịu giải thích, nhưng mà tôi chung thuỷ lựa chọn tin vào tình yêu của chúng tôi, tôi phải tin cô ấy yêu tôi, nhất định yêu tôi.
Coi như bữa tối thất tịch kết thúc trong ấm áp, tôi ngẩn ngơ đứng trước bồn rửa chén, bất thình lình bị Phoebe ôm từ phía sau, khiến tôi giật mình, cô ấy tựa vào lưng tôi khẽ hát một ca khúc nào đó, tôi rửa sạch tay quay người lại, bình tĩnh nói: "Nếu mệt mỏi rồi thì dựa vào em đi, thỉnh thoảng em hay nghĩ, em có cần trở nên vững chải như một người đàn ông không, trao cho chị cái ôm lớn và đủ an toàn hơn. Thực ra... em không làm được gì tốt hết...."
Phoebe nhích lại gần, đặt cằm lên đầu vai tôi, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng làm nũng độc nhất vô nhị của cô ấy: "Đại bảo bối nhà chúng ta đã làm rất tốt, chị muốn gì em đều cho chị hết, có cái gì mà không hài lòng nữa đâu?"
"Nhưng mà bạn học dây thun của em, chị kéo căng sắp đứt rồi, em thật sự không có cách nào!"
"Vậy thì bạn học quản gia của chị, em nghĩ quá nhiều rồi, nghe lời, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là trong khoảng thời gian này chị rất bận, chờ qua trận này thì ổn rồi, đừng có u sầu đó~"
Phoebe đưa tay nhéo mũi của tôi, xoa xoa mặt tôi, nhẹ giọng an ủi rồi ôm chặt lấy eo tôi, đặt cằm lên vai tôi tỏ vẻ vô cùng yên tâm. Đáng lẽ bây giờ tôi đã được hưởng sự yên bình nhưng tôi vẫn cau mày suy nghĩ mông lung, tôi biết công việc nhà mà tôi đang làm không thể nào so sánh được với thành công của cô ấy trong sự nghiệp, giống như tôi đây sinh ra là để giành cho nhà bếp, cô ấy giống như sinh ra được đặt vào trong phòng làm việc, khoảng cách của chúng tôi là giữa nhà và công ty, khoảng cách này không tính bằng km.
Tôi có cảm giác, có một thứ gì đó có hấp lực lớn, muốn đem người phụ nữ tôi yêu kéo cô ấy rời xa tôi, cảm giác này đương nhiên không phải do Quan Thư Quân mang đến, nhưng là không có cách nào hình dung ra được, cũng không tìm ra được manh mối....
————————————————————————————————————————————
"Vưu Phi Phàm! Cô thất thần gì thế? Mau vào trạm dừng đi!"
Thu Kỳ hét lớn, tôi vội vàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào biển báo bên đường, còn chưa kịp chuyển làn đã bỏ lỡ lối vào trạm dừng, Thu Kỳ tức giận cúi đầu than thở: "Tôi muốn đi vệ sinh, sao mà khó thế này! Tôi nói cho cô biết, nếu bàng quang của tôi vỡ ra, tôi không để yên cho cô đâu!"
"Thôi mà, cô nhịn thêm chút nữa đi!"
"Tôi phát hiện cô luôn thẩn thờ, đừng lơ là khi lái xe, là hai cái mạng người đó!"
Tôi mím môi nhìn thẳng vào con đường phía trước, nhưng tâm trạng rất bình tĩnh, cuối cùng tôi ném câu hỏi cho Thu Kỳ: "Thu Vô Danh, những ngày cô mất đi cô ấy, làm sao mà