Nói tới đây, Quan Thư Quân nhìn tôi từ trên xuống dưới, tiếp tục trêu chọc với giọng điệu mỉa mai: "Ngày lễ thế này cũng không có chút nghi thức nào thế, hai tay chẳng có gì, không sợ Lam đổng giận à?"
"Tiểu Đỗ, tiễn khách."
Trên mặt Phoebe không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ lần nữa sắp xếp, thư ký Đỗ vội vàng đi đến lễ phép tiễn Quan Thư Quân đi, Quan Thư Quân chào tạm biệt đơn giản rồi đi cùng với thư ký Đỗ vào thang máy, thế là nơi này chỉ còn lại tôi và Phoebe, cô ấy bỏ lơ tôi đứng đó đi vào trong phòng làm việc, tôi theo bước chân cô ấy đi vào.
Chà, đúng như lời thư ký Đỗ nói, vừa bước vào cửa đã thấy một bó hoa hồng lớn được gói cẩn thận nằm trên ghế sô pha, Phoebe ngồi trên ghế sếp nhìn tôi chằm chằm. Tôi giơ tay sờ sờ cái gáy, có chút xấu hổ nói: "Hì.... Em tặng chị một con chim nha."
"Ý em là sao?"
"Để phát huy hết tác dụng của hoa mà người nào đó tặng, thì cần thêm chim hót hoa nở."
"Nếu em đến đây chỉ để giễu cợt chị, thì em có thể đi về nhà."
Tôi thừa nhận là tôi khó chịu, ai mà không ghen chứ? Phoebe ra lệnh đuổi khách, cũng may tôi da mặt dày đi tới phía sau, đặt tay lên vai xoa bóp cho cô ấy, than thở: "Tặng hoa ai mà chẳng tặng chứ? Thật nông cạn...."
"Ít ra người ta còn có tâm, biết tặng hoa để làm chị vui, còn em thì sao? Chẳng tặng gì hết, chỉ đưa đến sự bực bội."
"Em thừa nhận, em không có chuẩn bị quà, nhưng mà...."
Tôi úp úp mở mở dừng lại không nói, Phoebe xoay cái ghế lại hỏi tôi: "Nhưng sao?"
"Nhưng mà... em đến đây để đặt hẹn với chị, không biết cô Lam Phi Ỷ có thời gian đi hẹn hò với em không? Ăn tối dưới ánh nến và xem phim ..."
Nói rồi tôi ghé sát tai hôn cô ấy, thở ra một hơi nóng hổi trêu chọc: "Hâm nóng lại chút hạnh phúc đi nào~ Vợ à, lâu rồi chúng ta không có ngủ chung giường đó~"
Phoebe giơ tay, nhẹ nhàng đẩy tôi ra: "Chỉ bằng với cái thái độ này của em sao?"
"Vợ à, mỗi lần em với chị cãi nhau chẳng phải là vì họ Quan kia sao. Chỉ cần nhắc đến cô ta, là hai ta sẽ cãi nhau. Trước đây cãi nhau thì ngủ riêng, bây giờ thì có khác gì ly thân đâu! Đến lúc nào, chị mới bằng lòng tha thứ cho em? Em nói cho chị biết, em thu dọn hành lý xong hết rồi, để ở sau cốp xe đó, nếu như hôm nay chị không tha thứ cho em, thì em sẽ cuốn gói về nhà em!"
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên khóe miệng Phoebe, cô ấy nhìn tôi đầy ẩn ý: "Hay lắm, trở về cái ổ chó kia của em cũng không tồi, ở trong một căn nhà lớn cũng khá trống trải, nhớ mang theo con chó kia về ổ luôn đi, chứ không lại chết đói."
"Chị không thể nào nhẹ nhàng với em được sao, hay là mời em đến căn hộ của chị đi, chúng ta cùng nhau sống qua ngày đi."
"Gì chứ? Mời em dọn vào nhà chị á, sau đó cứ ba ngày rồi cãi nhau với chị à?"
"Không cãi nữa! Không cãi nữa được chưa!"
Phoebe nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của tôi, mới nới lỏng tâm trạng: "Chị luôn rõ ràng giữa thưởng và phạt. Vì thái độ của em gần đây rất tệ, hôm nay cũng biết ăn năn hối cải nên chị có thể cân nhắc, nhưng hôm nay không thể chuyển, phải làm sao đây?"
Tôi lắc đầu, mở to hai mắt giả bộ đáng thương: "Mời phu nhân khai sáng cho em!"
"Vậy thì về nhà xem lại bộ phim Sư tử Hà Đông mấy chục lần đi, thuộc làu mấy câu thoại trong đó, đến lúc hiểu hết được thì lại đây đến tìm chị."
"Đây là thể loại phim gì vậy? Được rồi, em chấp nhận yêu cầu này! Nhưng hôm nay, có thể đi hẹn hò với em được không? Thân ái~ nếu không hẹn thì nhà hàng sẽ hết chỗ!"
"Ăn ở bên ngoài không có lòng thành...."
Đã nói đến mức này, tôi đương nhiên phải hiểu, tiếp tục đấm bóp vai nói, "Được rồi, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó làm một bàn lớn các món chị yêu thích, chiêu đãi người vợ thông thái của em, giờ thì đấm bóp mát xa cho chị nha, vợ yêu vì gia đình mà bôn ba vất vả, mỗi ngày đi sớm về trễ, cơm ba bữa ăn cũng không đều, tâm em đau muốn chết!"
Nói rồi, tôi đưa tay ôm lấy Phoebe, cơ vai của cô ấy rất cứng, căng thẳng hẳn là rất nghiêm trọng: "Vợ à, nếu mệt thì nghỉ ngơi