[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 28


trước sau


* Bắt đầu xen kẽ quá khứ vs hiện tại theo Thu Kỳ kể.

"Đã dặn dò kỹ rồi, mặc thêm đồ giữ ấm bên trong vào, nhất quyết không chịu nghe, giờ thì hay rồi, phát sốt cũng đáng đời lắm, muốn tôi tức điên lên không à!"

Bạn có hiểu cái cảm giác mang theo một đồng đội heo đi cùng có biết bao phiền không? Vưu Phi Phàm, thật sự là khắc tinh của tôi, không nói đúng hơn là tai hoạ của tôi! Người khác thì đi du lịch bụi, người ta gọi đó là chanh sả yêu tự do phóng khoáng, còn sau với tôi thì mang theo một tên ôn thần nằm ở sau xe.

"Khụ... khụ... khụ.... Cô không thể đợi tôi khỏi bệnh rồi mới mắng tôi được à... khụ... khụ..."

"Bớt nói nhảm đi!... Đừng có lây bệnh cho tôi! Lớn thế này rồi, còn tưởng đâu tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu à? Không mặc đồ ấm là một sự xúc phạm đối với mùa này!"

"Tôi biết rồi, biết rồi mà, không phải tôi bị cô quấn thành cái bánh bao rồi sao...."

Thật trùng hợp, cách đường cao tốc không xa có một cửa hàng bán đồ nhanh ven đường, sau khi tôi giảm tốc độ, dừng xe ổn định xe mới mở cửa, thấy tôi đi khỏi, Vưu Phi lập tức ngẩng đầu nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: "Cô định làm gì thế?"

"Tôi sẽ không vứt bỏ cô, cô sợ cái gì chứ.... Tôi còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là đi lấy nước ấm cho cô uống...."

Cô gái này lúc bệnh trông khá đáng thương, mặt đỏ hơn mông khỉ, trông khá buồn cười. Cô ấy nằm xuống lần nữa, ấp úng nói: "Cảm ơn."

Sau khi đóng cửa xe, tôi lấy ít tiền lẻ trong túi đi về phía cửa hàng, cô chủ đang dọn bàn ăn, thấy tôi đi một mình, cô ấy tươi cười chào tôi bằng tiếng địa phương: "Em gái, đi một mình à, muốn ăn gì không?"


"Chủ quán, có nước sôi không?"

"Đừng nhiên có, em muốn bao nhiêu?"

"Tôi mua mấy chai nước khoáng, có thể đổi lấy thành nước sôi không?"

"Được, em chờ tôi chút."

Tôi đưa số tiền trong tay cho bà chủ quán, ngồi trên chiếc ghế chờ đợi, châm một điếu thuốc và nhìn về hướng xe chạy, biết đi đâu tìm hiệu thuốc nơi hoang vu này? Khi cô chủ mang cho tôi ba chai nước nóng đựng trong túi ni lông, tôi vội hỏi: "Ở đây có bán thuốc không?".

"Em gái à, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này tìm được một nơi ăn cơm đã khó, huống chi là hiệu thuốc. Trừ khi em đi vào trong thị trấn.... nhưng mà tôi nhìn thấy em muốn đến Đạo Thành, thế cũng không xa lắm, 40 phút là đến."

Nhận túi xong, tôi cảm ơn rồi chạy về phía xe, mở cửa sau, nhét nước nóng vào ngực Vưu Phi Phàm: "Ở đây không có hiệu thuốc, cho cô một nhiệm vụ, uống hết ba chai nước ấm này...."

Vưu Phi Phàm cầm chai nước, nhìn tôi oán trách: "Thu Vô Danh.... Tôi không phải trẻ con... uống nhiều nước như vậy, thận của tôi không nổ thì bàng quang cũng nổ."

"Đừng ở đó mà lảm nhảm, tranh thủ mà uống đi, cô ráng chịu đựng thêm chút nữa, sắp tới Đạo Thành rồi!"

Ngồi trở lại ghế lái, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút, lái xe hơn mười tiếng đồng hồ liên tục, dọc đường dừng lại đổ xăng, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ hai má cô ấy nóng vô cùng. Nó có thể đủ nóng để chiên trứng.

"Cô làm sao thế?"

"Cô lái xe lâu như vậy, không ngủ một lát sao?"

"Chờ tôi ngủ dậy, cô đã chết trong xe, tôi chỉ còn cách đưa thi thể đến đồn cảnh sát."

"Này, cô không thể nói lời tử tế được sao, tôi bệnh thành thế này rồi!"

"Biết mình bệnh, còn không an phận nằm yên đó đi."

"Cô giết tôi đi!"

"Giết thì giết, hơn 30 tuổi đầu, còn như con nít, cô làm sao có thể sống tới cái tuổi này vậy, trời lạnh phải mặc đồ giữ ấm, cái đạo lý này mấy bạn nhỏ còn hiểu hơn cô!"

"A~ có phải cô đang quan tâm tôi không?"


"Nghĩ hay lắm... bớt bớt lại...."

————————————————————————————————————————

"Này, cô mỗi ngày bất kể mưa nắng đều đến đúng giờ cho mèo hoang ăn, nếu cô thích nó như vậy, sao không mang về nhà chăm sóc?"

Tôi đang cầm một miếng xúc xích giăm bông trên tay, còn con mèo cái đang mang thai làm nũng dụi dụi vào mắt cá chân của tôi, ngẩng đầu lên, tôi thấy một chiếc BMW nhập khẩu đậu bên đường, người phụ nữ ở đó đeo kính râm che hết nửa gương mặt, tay gác lên và người phụ nữ đeo khẩu trang. đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, tay gác lên cửa kính ô tô chống cằm.

Mặc dù cặp kính râm khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo của cô ấy, nhưng khó có thể che giấu được sự tò mò của cô ấy, thậm chí giọng điệu của cô ấy cũng tràn ngập sự vui vẻ và nhẹ nhàng, trong khi cô ấy tò mò về tôi thì tôi cũng tò mò về cô ấy, bởi vì trong một vài câu, không có khó để nhận ra cô ấy đã theo dõi tôi từ lâu.

Thời gian trước, tôi có nhận một hợp đồng, làm trang trí nội thất cho một công ty trong một toà nhà, diện tích khá là lớn, nên chúng tôi thường xuyên tăng ca, vào một ngày nào đó bởi vì tăng ca về quá trễ, nên bạn tôi đã đến đón tôi về nhà, phát hiện gần cái cây này có một con mèo hoang, tôi lấy bánh mì lúc trưa ăn còn thừa ra, bé mèo này thấy thế lập tức đến gần xin ăn.

Sau này không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần đi ngang qua đây đều cố ý dừng lại ở đây, đồ ăn trên người đều để lại cho nó, vô tình hình thành một số thói quen, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong xe: "Quý cô, có chuyện gì vậy?"

Cô ấy đậu xe vào đúng chỗ, sau đó xuống xe đi về phía tôi. Người phụ nữ này khá tuân thủ luật lệ giao thông, cô ấy đi một đôi giày da bệt, dù vậy, cô ấy vẫn cao hơn tôi vài cm, cô ấy dừng lại cách tôi khoảng hai bước chân, thế mà lại tạo thành một sự chênh lệch lớn, khiến bé mèo sợ hãi chui vào trong bụi cỏ.

"Thấy cô hay cho mèo ăn, cho nên có chút tò mò, muốn nhìn thử bé mèo đáng yêu đến mức nào...."

Tôi nghiêng đầu nhìn vào bụi cỏ, bé mèo rụt rè nhìn ra ngoài thăm dò, đôi mắt long lanh ra hiệu nó cần thức ăn trên tay tôi, tôi quỳ xuống ném xúc xích thịt nguội cho nó, bé mèo meo meo như muốn nói cảm ơn, biến mất trong bụi cỏ với thức ăn trong miệng.

Tôi không thích cái kiểu bắt chuyện như thế này, nói chuyện thảo mai với nhau làm gì

cho mệt, cho nên sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó xử, nhưng tôi vẫn trả lời câu hỏi trước đó của cô ấy: "Nếu có lòng thì cho nó ăn, không có khả năng chịu trách nhiệm được cuộc sống của nó thì làm đến thế thôi, có gì thì cho ăn nấy, không có nhiều lý do như vậy."

Người phụ nữ tháo kính râm ra, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi vào ngực tôi, tôi hơi cúi đầu nhìn chiếc thẻ nhân viên tạm thời, sau đó lấy nó ra cất vào trong túi. Cô ấy khẽ nhướng mày, cuối cùng không nói gì nữa, cô ấy quay người rời đi, để lại tôi đối mặt với cái đuôi xe, cứ thế mà đi.

Điên mất, người phụ nữ này là ai!

...

Sáng sớm, tôi di chuyển chiếc thang hình tam giác, xắn tay áo chuẩn bị cho ngày làm việc, theo bản vẽ thiết kế tường mà quản lý cung cấp, hôm nay tôi phải tự tay sơn tất cả các bức tường trong văn phòng này, sơn không hề theo một quy tắc nào trông thật nhàm chán, đen trắng xen kẽ lẫn nhau, rõ ràng là muốn chứng tỏ không làm theo lệ thường, nhưng lật tới lật lui vẫn có quy luật tuân theo.

Dù sao cũng không khó để sơn nó ra hình ra dáng, đây là phần tự bản thân sáng tạo ra cho bớt nhàm chán. Tôi vừa pha màu sơn vừa nhìn cảnh quan bên ngoài, đây là một loại hạnh phúc không cần tự mình tạo ra. Chủ công ty này cũng rất tài giỏi, quy mô tòa nhà có mấy tầng, theo giá thị trường hiện tại, tiền thuê hàng tháng không thấp. Sau này đi thăm hỏi thì mới biết được hoá ra mấy tầng lâu này bị người ta mua lại rồi, đây là kẻ không thể trêu chọc, những kẻ có tiền không nên đi trêu chọc làm gì.

"Tiểu Kỳ, chăm chỉ thật, mới sáng mà đã làm việc rồi."

Quản đốc một tay cầm máy khoan điện, tay kia xách hộp dụng cụ máy móc, chắc là đến giao nguyên vật liệu và giám sát công trình, tôi trải bảng màu ra rồi nhún vai hờn dỗi: "Có thể không đến sớm được sao? Cả cái công ty này, từ tường thấp đến tường cao đêu quăng cho tôi hết, còn hỏi chuyện này có thể giải quyết sao? Đến lúc đó kéo dài thời hạn, anh đừng đến cằng nhằng tôi!"

"Được được được, lại muốn đòi thêm người nữa à! Nhiều người thì chia nhiều phần, đạo lý vậy còn không hiểu à? Em là ai chứ, đương nhiên là có thể làm được rồi~ đến lúc đó anh sẽ thưởng thêm, vậy mới có động lực!"


"Thêm thưởng à? Thôi bỏ đi, lười cãi với anh, là anh nói đó, lần trước anh cũng chẳng nói thế...."

Quản đốc vỗ ngực định quay lại tranh cãi thì nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ công sở đi đến, nói nhỏ với quản đốc cái gì đó, sau đó anh ta cười gật đầu, chờ tiễn cô gái kia đi, quản đốc vội vàng vỗ cái thang, "Mau xuống đây, xuống đây mau."

Tôi tức giận dừng ngay việc đang làm, thiếu kiên nhẫn nhìn anh ta: "Lại gì nữa?"

"Tạm thời đừng sơn nữa, em đến văn phòng sếp của họ làm đi, bọn họ chỉ đích danh em."

"Hả? Tìm em? Em đâu có làm sai cái gì, sao lại tìm em?"

"Đứng ở đó làm gì, mau đi đi, tìm em chắc chắn là có chuyện tốt rồi!"

"Ồ a a...."

Tôi nhanh chóng nhảy xuống cái thang trong nháy mắt, mang theo thắc mắc nhìn quản đốc, cảm giác có gì đó khó hiểu ở bên trong....

Văn phòng của sếp lớn ở trên tầng trên, chính xác là tầng mười lăm, so với tầng dưới, tầm nhìn tốt hơn, không cao cũng không thấp, đi thang máy cũng không mất nhiều thời gian, mùa hè gió thổi thổi ngoài cửa sổ mạnh hơn điều hòa, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Tôi chưa bao giờ đến tầng này một cách nghiêm túc, mà tôi cũng chưa bao giờ gặp sếp của công ty này, vì vậy tôi rất tò mò.

Nhưng... tôi thực sự không thích những người được gọi là sếp, dù là ở độ tuổi 40 hay 50, một người mập mạp và béo ngậy, hay ở độ tuổi 40 hoặc 50, một người phụ nữ xấu xa độc đoán.... tự nhiên nghĩ vậy là tôi rùng mình một cái....

Cô gái vừa tới tìm quản đốc có lẽ là thư ký của sếp, từ xa cô ấy cười với tôi, nụ cười như gió xuân, tôi chưa kịp tới gần thì cô ấy đã gõ cửa phòng làm việc: "Sếp, cô ấy đến rồi ."

Không đợi tôi phản ứng, cô ấy đẩy cửa mời tôi: "Chào cô, mau vào đi thôi."

Tôi luôn có một vẻ mặt nghi ngờ, khi bước vào văn phòng, tôi tò mò nhìn quanh các vật trang trí, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn làm việc, phía sau chiếc bàn ấy là một gương mặt xinh đẹp đứng bên cửa sổ, có cảm giác bị vả mặt quá nhanh, hóa ra sếp của công ty này chính là người phụ nữ, cô ấy quay lưng về phía tôi, trên tay cầm tập hồ sơ.

Một chiếc áo ghi lê khoác ngoài chiếc váy hai dây bó sát màu đen, mái tóc xoăn đen dài buông xõa trên vai, dáng người đường cong rõ nét, ăn mặc một cây như thế này làm cho người từ không chỉ nghĩ đến từ sếp. Khi tôi còn thơ thẩn, người phụ nữ nói: "Ừ, đứng ở đây view khá tốt, mỗi ngày cô đến đây cho mèo ăn tôi đều thấy hết, nhưng mà hơi xa, nhìn cô không rõ lắm."

Vừa nói, cô ấy vừa quay lại nhìn tôi, sự hoang mang biến thành sự ngạc nhiên, hóa ra là người phụ nữ khó hiểu hôm qua! Tôi vô thức bước đến gần cô ấy, nhìn xuống tầng dưới theo hướng cô ấy chỉ, như cô ấy nói, khoảng cách ở tầng mười lăm cao hơn một chút, nhưng góc nhìn mà tôi đang cho mèo ăn là vừa hay nhìn thấy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện