Tôi quay mặt đi, thấy thư ký từ phòng trà bước ra, trên tay còn bưng một tách trà nghi ngút khó đặt lên bàn, vị sếp này ra ý bảo tôi không cần câu nệ, chiếc áo khoác tôi mặc bên ngoài bị dính sơn, lúc này tôi có chút do dự khi đứng giữa không gian thế này, trông tôi giống như một con vịt xấu xí đi nhầm cửa.
Cô ấy cũng đi đến ngồi xuống sô pha, một tay dựa vào tay vịn, hai chân bắt chéo nhau khiến người nhìn có thể thấy được đường nét đẹp trên đôi chân, mũi giày cao gót lơ đãng chạm vào chân bàn cà phê, cái dáng vẻ này thể hiện ra chút kiêu ngạo, cũng may là nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, "Cô làm sao thế?"
Tôi vừa cởi áo khoác vừa nhìn cô ấy, thành thật trả lời: "Tôi phải cởi cái này ra, nếu không nó sẽ làm bẩn ghế sofa của cô."
Có lẽ cô ấy khá hứng thú với dáng vẻ ngây thơ của tôi, cho nên nụ cười càng rộng hơn, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, khá xinh đẹp, "Cẩn thận sẽ tạo cho người ta ấn tượng tốt."
Tôi gấp lại chiếc áo khoác, ngẩng đầu cười nhìn cô ấy, tôi thích được khen nên tâm trạng rất tốt: "Cảm ơn cô... sếp tìm tôi có việc gì?"
Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ muốn hiểu rõ lòng tôi, cuối cùng nhàn nhạt hỏi: "Cô tên là Thu Kỳ?"
Tôi cầm tách trà lên thổi một hơi nóng, rồi nói thêm: "Ừm, hoà hoả thu, y phục xứng với Kỳ đức, không biết sếp đây tên là gì?"
"Thực ra thì tôi không thích người khác mở miệng gọi tôi là sếp, gọi tôi Tần Quân là được, một mình cô chịu trách nhiệm vẽ tường cho mấy tầng lầu sao?"
"Đúng vậy...."
"Cô nhìn xem văn phòng của tôi có cần trang trí thêm không?"
Cho dù ngày hôm qua mới gặp nhau, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ có việc nên mới mời uống trà, tôi ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, cuối cùng lắc đầu: "Ở văn phòng cô không cần vẽ thủ công, càng đơn giản càng tốt, trang trí nhiều sẽ rườm rà."
Tần Quân thả chân xuống, đặt tay lên đầu gối, thay đổi tư thế ngồi, hơi bĩu môi, đại khái là có chút thất vọng, cuối cùng chuyển chủ đề lên người tôi: "Cô tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật?"
"Ừa, vốn dĩ tôi học thiết kế hoạt hình, nhưng nếu bất cứ ngành nào có liên quan đến bút mực thì cần phải có yêu thích thì mới có sức sáng tạo, thật ra thì tôi không thể tự nuôi sống bản thân với cái nghề đó, cho nên mới làm thêm việc để sống tạm qua ngày."
"Cô biết thiết kế nội thất không?"
"Biết, nhưng mà không giỏi lắm, tôi có thiết kế cho mấy căn nhà, lúc nào rảnh rỗi có thể cho cô xem bản vẽ...."
Nói đến đây, Tần Quân cầm cây bút trên bàn trà cùng với cuốn sổ, thuận tiện ghi một cái địa chỉ: "Nếu có thể tiếp nhận tư nhân công tác, tôi sẽ cho cô một cơ hội, giá cả có thể thương lượng, tôi nhất định không để cô chịu thiệt."
Ah! Này có phải là từ trên trời rơi xuống cái bánh không? Cô ấy xé trang giấy đưa cho tôi, sau khi do dự cầm lấy, tôi nhìn một lượt, chữ viết rất đẹp, nhưng sau khi nhận ra địa chỉ, tôi có chút ngượng ngùng hỏi: "Cái này... cô muốn cải tạo ngôi nhà? ?"
"Đúng vậy."
"Tìm một người tay ngang như tôi không phải rất mạo hiểm sao?"
Nghe tôi nói xong, Tần Quân cười lắc đầu: "Tôi không biết nội công cô thâm hậu đến đâu, nhưng mà lại thích tranh vẽ tường của cô, cho nên thử xem sao."
Tôi gãi đầu ngượng ngùng cười: "Vậy... Tôi sẽ bàn bạc với quản đốc. Đội thi công của anh ấy rất chuyên nghiệp, tôi sẽ chú ý để việc chọn vật liệu, tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng với chất lượng và giá cả."
Tần Quân cười đứng lên, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc cầm túi lên: "Đi thôi."
"Đi ngay bây giờ sao?"
"Chứ muốn sao nữa? Cũng đã đăng tìm kiếm thiết kế lâu rồi, tôi không muốn kéo dài thời gian nữa. Chuyện sơn vẽ tường cho công ty tôi sẽ bảo quản đốc đi tìm người khác làm. Cô cứ tập trung lo việc nhà của tôi đi, rồi hai bên sẽ tính chuyện giá cả cho cô."
"OK! Hợp tác vui vẻ!"
Ta thầm mừng rỡ, tính toán một chút, coi như lần đi làm công này không uổng công, đến lúc đó tôi kêu quản đốc chia thêm một phần phí hoa hồng cho tôi, thu nhập lần này khá nhiều a!!! Chỉ nghĩ đến khi được nhận tiền mà lòng tôi nhộn nhạo! Ngồi trên chiếc BMW nhập khẩu có khác, ngay kế bên vị trí lái còn để sẵn sữa chua, cô ấy liên tục hỏi tôi có muốn uống không, rồi quay mặt nhìn về phía trước.
Tần Quân trông không giống kiểu nữ cường nhân trong tiểu thuyết và điện ảnh, không quý chữ như vàng, cũng không nói lời ẩn ý, dễ gần và tri thức, chỉ dùng từ xinh đẹp để miêu tả về cô ấy thì không đủ, cô ấy biết tôi sợ người lạ, cho nên mới lên xe, cô ấy đã chủ động mở lời trước, nói một hồi lại đến bé mèo.
Tuy nhiên lần này, tôi chủ động đặt câu hỏi với cô ấy: "Cô thường xuyên thấy tôi cho mèo ăn à?"
Xe dừng lại ở ngã tư đèn giao thông, cô ấy hơi quay đầu qua nghiêm túc nhìn tôi rồi gật đầu không chút suy nghĩ: "Ừ, lần ấn tượng với tôi nhất... chính là cái ngày mưa cách đây một tuần, cô còn nhỏ không? Lúc đó, cô đứng dưới gốc cây, bỗng nhiên trời đổ mưa to, tôi ngồi ở trong xe nhìn cô, định xem cô sẽ làm gì, định xem thử khi nào cô sẽ rời đi, mà cô cứ đứng đó che chở bé mèo trong lòng ngực, đứng đó bất động không chịu đi.
Tôi lúc đó nghĩ, tại sao cô lại làm thế, như vậy có nghĩa gì? Thế rồi, tôi phát hiện hầu hết thời gian cô đều xuất hiện dưới gốc cây vào lúc xế chiều, có đôi khi là đêm khuya. Rõ ràng đây là chuyện chẳng liên quan gì đến tôi, thế mà tôi lại ghi nhớ, còn tính thời gian chuẩn xác, chờ cô xuất hiện.
Vì vậy, ngày hôm qua sự tò mò của tôi cuối cùng cũng bộc phát, tôi chỉ muốn nhìn kỹ hơn, xem cô cho bé mèo kia ăn gì, nhìn xem thử cô có gì mà lại khiến tôi tò mò như thế, cho nên tôi mới dừng xe lại hỏi, nếu cô thích nó như vậy, sao không mang về nhà chăm sóc."
Tôi chắp tay sau đầu, trả lời ngay câu