Mỗi sớm mai thức giấc, không cần biết bên ngoài nắng hay mưa, chỉ cần mở mắt ra, đã có thể thưởng thức được vẻ đẹp của cô ấy, giống như một nghi thức thần thánh, cô ấy chính là cảnh sắc có một không hai trên đời này. Giống như vào lúc này đây, cô ấy vẫn còn đang trong nửa tỉnh nửa mê trong giấc ngủ chập chờn, dù đang quay lưng về phía tôi, bờ vai nhỏ nhắn lộ ra trong mắt tôi khiến tôi muốn vươn ngón tay ra vuốt ve. Dù chỉ động một chút thôi, thì từng cái cử động có thể gợi lên niềm đam mê không thể ngăn cản trong tận đáy lòng tôi.
Đột nhiên trở mình, Phoebe nheo mắt, theo thói quen vùi đầu vào vòng tay tôi mà co người lại, tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, mỗi sợi tóc đều là niềm hạnh phúc của tôi, hít một hơi thật sâu ngửi mùi thơm độc nhất vô nhị chỉ có trên người cô ấy, tôi giống như một kẻ nghiện không thể cai được, đời này của tôi không thể không có cô ấy.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yên bình đang ngủ của cô ấy, đã gần mười năm kể từ lần gặp đầu tiên, năm tháng thật là bất công, không nhẫn tâm để lại vết chân chim trên gương mặt ấy, thật cảm ơn cuộc đời này, đã ban cô ấy cho tôi, để tôi một mình độc hưởng cảnh sắc tuyệt đẹp thế này.
Phoebe mang theo tiếng non nỉ, muốn ngẩng đầu lên gửi một nụ hôn nhẹ buổi sáng, nhưng mà tôi đã nhanh chóng ôm chặt eo cô ấy, hát bài thiếu nhi: "Con chim nhỏ nói chào buổi sáng, chị hẳn là nên đi theo em đánh nhất pháo~"
Cho nên mới nói, tôi giống như một kẻ da mặt dày không có sợ khí thế nữ vương sát thủ của Phoebe, đã là một kỳ tích rồi. Đôi mắt cô ấy lạnh lùng, chút buồn ngủ cũng đã sớm tan, sau đó lắc đầu hờn dỗi, thoát khỏi cái ôm của tôi rồi nhấc chăn xuống giường, còn tôi thì ôm cái gối vẫn còn mùi hương của cô ấy, miệng lẩm bẩm, "Băng ngàn năm còn ấm hơn chị."
Tôi chán nản và chui vào góc sô pha trong phòng ngủ, tiếp tục chơi trò giả chết, Phoebe mặc một chiếc áo khoác ngủ lụa màu đen dài đến mắt cá chân, bên trong là một chiếc váy chỉ dài từ ngực đến bắp đùi, trông cô ấy như một bức tranh xinh đẹp, dây thắt lưng buộc như không buộc, xương quai thắt ẩn thắt hiện cùng với chỗ tròn đầy đặn kia, làm cho người ta luôn có những suy nghĩ không đứng đắn.
Tôi chăm chú nhìn cô ấy hết vào phòng ngủ rồi vào nhà tắm, bận tới bận lui, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô ấy đi vào trong phòng quần áo, chọn một bộ quần áo công sở, một chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng, cổ áo thắt nơ hình cơm bớm, quần tây hình bút chì, bỏ áo vào trong quần, làm cho lưng càng thẳng hơn.
Người phụ nữ này, dáng người rất đẹp, mặc cái gì vào cũng làm cho người ta thèm khát, ít nhất Phoebe đối với tôi mà nói, giống như một liều thuốc kích dục không bao giờ hết hạn, cô ấy chỉ cần ngoắt ngón tay thôi, thì tôi đây đã thần phục dưới chân cô ấy.
Người phụ nữ này, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thật lâu vào đống mỹ phẩm đắt tiền rồi bắt đầu lựa chọn. Từ lúc thức dậy, cô ấy không thèm nói với tôi một lời nào, Phoebe tích chữ như vàng coi như là bản chất của cô ấy, tôi cũng đã quen với chuyện này rồi. Trong lúc này tôi đang có suy nghĩ có nên tìm đề tài để nói chuyện hay không, thì cô ấy cũng đã trang điểm xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi, càng im lặng thì khí chất tự nhiên của cô ấy càng trở nên hấp dẫn.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị người ta vội vàng đẩy ra, một bóng dáng nhỏ bé mũm mĩm xông vào, Khuynh Phàm ôm con gấu bông mà tôi gắp được cho con bé ở máy trò chơi, cái đầu như cái ổ gà, vội vàng leo lên giường nhảy loạn xạ trên đó, rồi hét lớn, "Đại Phàm! Đại Phàm! Con không tìm thấy vớ!"
Tôi bật cười rồi đứng dậy quăng mình xuống giường, ôm Khuynh Phàm rồi cào cào con bé, con bé ngứa cười khúc khích, "Đại Phàm! Hôn con!!!"
Tôi ôm lấy đầu cô gái nhỏ, hôn mấy cái còn tạo ra âm thanh, nhóc con này vui vẻ cười lớn. Phoebe đứng bên giường nhìn