[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 4


trước sau


Bữa sáng ăn chưa được một nửa, thì Soso không mời mà đến còn mang theo Hà Tiểu Tráng, Khuynh Phàm nhìn thấy em trai, lập tức nhảy xuống ghế chào đón em trai, sẵn tay nhét vào miệng cậu bé miếng bánh sandwich, miệng cậu bé dính đầy mứt hoa quả, tôi bắt chéo chân bưng ly yến mạch uống, nhướng mày trêu chọc, "Chậc, cơn gió nào đưa cậu đến đây thế?"

Soso rất tự nhiên, đi vào bếp cầm lấy chén múc cháo, xong rồi đi ra ngồi xuống gần tôi, thuận tay cầm luôn miếng bánh mì trên tay tôi, nhét đầy miệng rồi ú ớ nói, "Mình bấm ngón tay tính toán, hôm nay cậu sẽ tìm mình, cho nên mình mang bảo bối nhà mình chạy như bay đến đây."

"Thôi đi, mình thấy cậu đến đây ăn ké thì có, Đại Tráng đi công tác rồi à?"

Vừa nghe tôi nói vậy, Soso đùng đùng thức giận ồn ào, "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, quán bar thì không thèm để ý, bây giờ công ty cũng không lo. Gia đình mình bận rộn thế này là nhờ ai hả? Ăn có bữa sáng là tính rẻ cho cậu rồi!"

Tôi cũng không để tâm đến lời phàn nàn của Soso là mấy, giơ tay bế Tiểu Tráng, rút tờ khăn giấy lau miệng cho cậu bé, "Bảo bối nhỏ, có nhớ mẹ nuôi không? Ngày mai, con với chị sẽ đi học cùng với nhau, vui không?"

Thằng nhóc này bị Soso nuôi như nuôi heo, bếu u, mũm mĩm đáng yêu, cậu bé cười híp cả mắt, gật đầu, "Vui ạ."

"Rất ngoan! Hôm nay, mẹ nuôi dẫn con và chị đi xem mấy động vật nhỏ nhé, có được không?"


"Ơ, hôm nay lương tâm online à?"

"Chút tâm tư của cậu, mình còn không biết à, mới sáng sớm chạy đến đây, chẳng phải muốn mình mang hai bảo bối ra ngoài đi chơi sao?"

Soso nhìn tôi cười cười, đẩy vai tôi cảm thán, "Quả nhiên là bạn bè tốt, cái gì cũng có thể đoán ra được."

"Vậy tranh thủ mà ăn nhanh đi, lát nữa sẽ có nhiều người ở công viên Hải Dương."

Soso không thể ngậm miệng trong khi ăn, thản nhiên hỏi: "Sao dạo này không thấy Phoebe, bận lắm à?"

Tôi sửng sốt một chút, cô ấy giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, nói tiếp, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tôi lắc đầu và trả lời: "Không có gì đâu."

"Trong mắt cậu đã viết sẵn hai chữ - tâm sự."

Tôi đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế nói: "Mình mỗi ngày được ăn uống no say, vô ưu vô lo chỉ chăm sóc con, cậu nói nhảm gì thế?"

Soso cười lắc đầu, cái muỗng trong tay không ngừng khuất ly yến mạch: "Người khác có thể không nhìn thấu cậu, còn mình không nhìn thấu được sao?"

"Thật sự không có việc gì!"

Chuyển hướng đề tài, Soso đặt muỗng xuống, đứng dậy thu xếp, "Được rồi, được rồi, mình ăn nó rồi, cậu tranh thủ thời gian thay quần áo thu dọn đồ rồi đi. Cậu trông con rất mệt, hôm nay mình lái xe."

"Đến giờ thì lương tâm cậu mới online!"

Quăng Khuynh Phàm cho Soso, tôi chạy vội lên lầu thay quần áo, đi vào trong phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào ngăn tủ chứa đầy quần áo mà Phoebe đã mua cho tôi, nhớ lại câu hỏi của Soso vừa rồi, tôi không biết tại sao, tim tôi thắt lại. Có lẽ là do ngày tháng trôi qua quá nhàn nhã. Tôi luôn cảm thấy cô ấy ngày càng bận rộn hơn và đi ngày càng xa. Hy vọng cảm giác này là sai. Nhưng tôi cũng quyết định tìm thời gian để tâm sự với Phoebe.


    ......

Soso ngồi vào ghế lái, còn tôi ngồi ở ghế sau ôm hai đứa nhỏ, mỗi đứa một bên. Thời gian trôi nhanh quá, hai đứa nhỏ này đang lớn như điên, chúng tôi cũng đang dần già đi một cách vô hình. May mà trên đường đi không kẹt xe, vừa đến công viên Hải Dương, tôi túm cổ hai đứa nhóc chạy đến khu soát vé, Soso chạy theo sau hét: "Chạy chậm lại!".

"Trễ lắm rồi! Sắp đến màn biểu diễn của cá heo!"

"Cá heo ~~~"

"Cá heo ~~~"

Bọn trẻ reo hò ầm ĩ, còn tôi vội vàng đi mua vé rồi đi mua đồ ăn vặt, làm liền một mạch!

Sau khi mua bắp rang với kem xong, Soso nhìn ba người chúng tôi lắc đầu, "Cậu có chắc là chiều con thế này, Phoebe không đánh chết cậu sao?"

"Cô ấy đang chìm đắm trong tiền tài rồi, làm sao có thời gian

quan tâm đến mấy thứ này. Cậu có muốn ăn kem không? Ăn ngon lắm!"

Tôi vô tâm nói, Soso thở dài bất mãn, "Sao mình cảm giác như cậu đang cam chịu vậy?"

Tôi nhìn cô ấy khó hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu, "Sao là cam chịu?"

Chúng tôi bước vào sân khấu biểu diễn cá heo, tìm được một chỗ ưng ý ngồi xuống, Soso nói tiếp, "Thật không dễ dàng để ở bên nhau sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mình sợ rằng khi lành vết thương cậu sẽ quên đi nỗi đau".

Tôi đưa tay lên xoa đầu Khuynh Phàm, suy nghĩ một lúc: "Mình luôn nghĩ, những kẻ đáng ghét kia đã đi hết rồi, cuộc sống bình đạm thế này, có gì mà không tốt? Nhất định phải có sóng gió mới tốt sao? Tiền kiếm mãi cũng không hết, gia đình quan trọng hơn sự nghiệp."

Soso búng tay, sẵn tay chọc vào đầu tôi, "Có lẽ Phoebe không nghĩ như vậy."

"Có lẽ, cô ấy làm chủ bên ngoài còn mình làm chủ trong nhà. Thỉnh thoảng không tránh khỏi bất đồng. Ờ thì bọn mình cũng không có cãi nhau, thậm chí giao tiếp bình thường cũng khó. Rõ ràng là sống chung dưới một mái nhà, sao có thể cảm thấy như yêu xa!"


"Mình nói giữa hai có vấn đề, cậu còn không thừa nhận."

"Không có gì bất ổn, cũng không gây gỗ làm khó nhau, vấn đề nằm ở đâu?"

Soso khoanh tay trước ngực, nhìn tôi với ánh mắt người này không còn thuốc chữa, "Đến lúc xảy ra vấn đề, cậu sẽ biết mùi vị long trời lở đất. Mình chỉ nói đến đây thôi, đến lúc đó cậu đừng khóc thút tha thút thít than vãn với mình, mình không giúp được gì cậu đâu."

"..."

Cả ngày chơi điên cuồng khiến tôi và Soso mệt rả rời, lúc tối thì ai về nhà người nấy, Khuynh Phàm đội chiếc vòng tai thỏ trên đầu, còn lấy tiền tiêu vặt ra mua cho Phoebe một cái, trên đường về đều cẩn thận nâng niu nó, ngay cả ăn tối cũng mang nó theo bên cạnh, nói là tặng quà cho mẹ, trông dáng vẻ con bé đầy chờ mong biểu cảm của Phoebe lúc nhận quà, tôi chỉ có thể xoa xoa đầu con bé.

Sau bữa tối, hai chúng tôi ngồi trong phòng khách xem hoạt hình, quay đầu nhìn đồng hồ lớn trên tường đã gần 23 giờ, tôi dỗ dành nói, "Bảo bối, không còn sớm, ngày mai còn phải đến trường, chúng ta đi ngủ nha?"

Khuynh Phàm dụi mắt, ngáp dài, nói với giọng tỉnh bơ, "Nhưng mà mẹ vẫn chưa về!"

"Lát nữa, Đại Phàm tặng quà thay cho con nha, mẹ nhất định sẽ rất vui, nghe lời nào, chúng ta đi ngủ thôi."

"Được ạ, Đại Phàm ôm một cái!"

Khuynh Phàm giơ tay làm nũng với tôi, tôi bế tiểu yêu tinh dính người này, chậm rãi đi lên lầu, bế nhóc con đến bên giường, tôi cầm lấy truyện cổ tích Grimm, tuỳ tiện đọc một chương, không bao lâu thì con bé đã ngủ, xem ra hôm nay con bé đi chơi cũng mệt rồi, nếu không phải chờ Phoebe, thì nhóc con đã đòi đi ngủ. Về lại phòng khách, vừa thu dọn xong cái ghế sô pha lộn xộn thì có tiếng gõ cửa, tôi xỏ dép chạy vội ra mở cửa thì thấy Phoebe đang say khướt, đầu tóc xoã xuống trông khá chật vật. Cô ấy xiêu vẹo, ngã nghiêng dựa vào vòng tay của một người phụ nữ xa lạ, cảnh tượng này khiến tôi bất giác kinh ngạc.

Tôi nhìn người phụ nữ lạ mặt này, đối phương khẽ mỉm cười,  chỉ là đỡ Phoebe đi qua cái sân vườn, khiến cô ấy hụt hơi, chưa kịp hỏi thì cô ấy đã giải thích, "Cô là cô Vưu phải không? Chào cô, tôi là Quan Thư Quân, Lam đổng uống hơi nhiều."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện