"Đồ lười, dậy đi!"
"Ưm~ đừng mà! Cho ngủ thêm chút nữa đi!"
"Em mau dậy đi! Em ngủ nướng còn kéo theo chị làm gì! Hôm nay, chị có cuộc họp quan trọng, em mau dậy đi!"
Tôi mở to mắt, ngây người nhìn Tần Quân, cuối cùng cười cười, ôm cô ấy một cái, ôm chặt cô ấy vào lòng, cô ấy hết cách với tôi, đành phải giả chết. Tôi nhéo mũi cô ấy chơi khăm: "Bảo bối ~~~ Mùa xuân đến rồi, chị xem đi Chiêu Tài nhà chúng ta gào đực rồi, có phải chúng ta cũng nên gào không~~"
Tần Quân đưa tay che ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm tôi: "Sói ác! Em muốn làm gì?"
"Hôn hôn~"
"Nhóc con! Còn chưa đánh răng đó!"
Tôi đưa tay vuốt mái tóc rối bù của cô ấy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ấy, chớp chớp mắt giả vờ đáng thương, sau đó ôm mặt cô ấy: "Hôn trán a~ moaz! Hôn mặt a~ moaz bên trái! A moaz bên phải! Hôn mũi~moaz! Hôn cằm~moaz!"
"Được rồi, được rồi, xem ra cuộc họp này không diễn ra được, chị xin nghỉ được chưa!"
Tần Quân cưng chiều tôi đến mức tôi có thể gác công việc sang một bên, tôi lắc đầu đề nghị: "Làm sao được, chị xin nghỉ một ngày, định cho em nằm trên giường hai ngày không xuống à, quả thật lợi bất cập hại! Hay là... em đến công ty với chị nha, chị đi làm em tiếp khách~"
Cô ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi, lật người đè tôi xuống dưới, ánh mắt gợi tình muốn chiều chuộng tôi, tôi vén một lọn tóc dài của cô ấy lên ngửi, cô ấy cúi xuống cổ tôi khẽ cắn một cái: "Nàng xinh đẹp như vậy, trẫm cũng không có tâm tư để ý triều chính đại sự, liền hỏi ái phi nàng có phải là hồng nhan hoạ thuỷ hay không?"
Tôi cười khúc khích một tiếng, rốt cục ngồi dậy: "Quên đi, quốc gia trọng yếu, thần thiếp thay y phục cho bệ hạ ~"
"Ngoan~"
Hai chúng tôi bước vào phòng tắm, thói quen làm vệ sinh cá nhân cùng nhau mỗi ngày là điều thú vị nhất, cảm giác hạnh phúc luôn được tranh thủ mọi lúc, thay đồ xong, tôi vội vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, cũng may tôi linh hoạt, tối hôm qua đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, bây giờ hâm nóng lại là có thể ăn ngay, đặt đồ ăn vào lò vi sóng, Tần Quân đã gọi tôi: "Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ! Cứu chị với!"
Tôi chạy vào phòng ngủ, ném mình lên giường, khó hiểu nhìn Tần Quân đang ngồi trước bàn trang điểm, "Sao thế?"
"Vẽ lông mày!"
"Này! Từ bao giờ mà cô chủ siêng năng của chúng ta lại trở nên lười biếng như vậy? Trang điểm cũng gọi em!"
Tần Quân lấy ra một cây son môi, so sánh mấy sắc độ, cười nói: "Tiểu Kỳ của chúng ta vẽ rất đẹp a ~ Tiểu Kỳ không phải muốn vẽ lông mày tô môi cho người yêu sao?"
Tôi đến gần cô ấy, quỳ rạp xuống đất, ghé cằm vào vai cô ấy, giễu cợt nói: "Muốn! Làm sao mà không muốn được? Hay là... vẽ xấu một chút, như vậy không có ai dám tới gần chị, hahaha~"
Cô ấy cho tôi một ánh mắt giết người: "Em dám hả!"
...
Bước vào văn phòng, Tần Quân tự động cài đặt tôi làm người theo dõi, cho tôi đi theo ngay cả trong các cuộc họp, đi theo thì đi theo được rồi, còn sắp xếp tôi ở vị trí gần cô ấy nhất. Vì vậy, bầu không khí của cuộc họp trở nên rất kỳ lạ, mọi người đều không dám biểu lộ cảm xúc, chỉ có tôi bình thản nhất, hiếm khi nhìn thấy Tần Quân với vẻ mặt nghiêm túc không cười...
Vừa bước vào phòng họp, người phụ nữ này như bị quỷ ám, không nói một lời lật giở tài liệu do thư ký chuẩn bị, sau đó lãnh đạo các bộ phận lần lượt báo cáo công việc. Bỗng nhiên vang lên một tiếng, Tần Quân vứt tài liệu lên bàn, trong phòng họp mọi người run lên, Tần Quân dựa vào ghế hỏi:
"Bộ phận Marketing có vấn đề gì vậy? Tôi đã rất nhiều lần nhắc đi nhắc lại, bất cứ bộ phận nào cũng phải thực hiện theo đúng quy trình, trình lên chi phí phải được duyệt thì mới thanh toán, các người làm sao thế hả, tiền trảm hậu tấu, giở trò vậy sao? Lời nói của tôi như gió thoảng bên tai à?
Những sổ sách lộn xộn này, cứ cầm thế giao cho bộ phận tài chính à, có phải các người không muốn làm nữa đúng không? Không muốn làm thì bây giờ cuốn gói ra khỏi đây ngay! Còn nữa, bốn, năm công trình lần lượt trúng thầu nhưng không công trình nào kịp tiến độ, không kịp tiến độ thì ai bồi thường thiệt hại hợp đồng đây? Nhân viên trong bộ phận marketing đều tăng ca, không làm kịp theo tiến độ, đừng nghĩ đến việc về nhà ngủ!"
Sau một hồi thảo luận dài dòng, tôi nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ăn trưa, cuối cùng cô ấy cũng buông lời: "Kết thúc họp."
Một đám người rời đi phòng họp giống như chạy trốn, Tần Quân hai tay chống trán nhắm mắt lại, tôi thấy trong phòng họp không có người, liền cẩn thận vươn tay ôm lấy cô: "Người trẻ tuổi, vẫn ổn chứ?"
Cô ấy khép hờ đôi mắt mệt mỏi nhìn tôi: "Không ổn lắm!
"Vừa rồi chị. . . thật hung dữ!"
Cuối cùng nàng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay ra âu yếm xoa đầu tôi: "Bởi vì... tất cả sự dịu dàng đều dành cho em rồi~"
Những lời này khiến trái tim nhỏ bé của tôi suýt chút nữa không chịu nổi, cô ấy thò đầu hỏi: "Vừa rồi nhìn thấy em vùi đầu vào viết vẽ, em làm gì vậy, đừng nói với chị là em ghi biên bản cuộc họp nha~"
"Đương nhiên không...."
"Vậy em làm gì thế?"
Tôi đẩy tập vẽ đến trước mặt cô ấy: "Không có ghi nội dung cuộc họp, chỉ là ghi lại trạng thái làm việc của chị nha~"
Tần Quân cầm bản vẽ lên ngồi lại vào ghế, xem bản vẽ theo truyện tranh, chính là lúc cô ấy đang tức giận mắng nhân viên, cô ấy lập tức trách móc: "Lúc chị tức giận có xấu đến vậy đâu? Không được, vẽ lại đi!"
Vừa nói, cô ấy vừa làm động tác xé bức tranh của tôi, tôi vội giật lại cuốn vở: "Cái này phóng đại, chị thì biết cái gì!"
"Không thực tế chút nào, đánh giá xấu! Sau này không cho phép em vẽ chị xấu thế này!"
"Được, chúng ta đi ăn trưa thôi~"
————————————————————————————————————————
Vưu Phi Phàm ôm bức tranh tôi vẽ trên tay, yêu thích không thôi, khăng khăng đòi tôi đưa cho cô ấy cả tập tranh, tên này còn làm nũng nữa, ai mà chịu cho nổi chứ, tôi đâu còn cách nào khác là đưa tập tranh cho cô ấy. Quay lại thôn