Người đàn ông kia thế mà cũng tán dóc với Vưu Phi Phàm, hai người trò chuyện rất vui vẻ, dù sao cũng là mấy chuyện nhảm nhí. Chẳng mấy chốc, cả bàn ăn đã đầy ắp món ngon, cuối cùng tự nhiên là món đùi cừu nướng, Vưu Phi Phàm mỗi khi thấy hưng phấn nhất định sẽ vỗ tay, dùng tay cầm lấy miếng thịt cừu, miệng đầy dầu mỡ, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lau miệng, tôi đành phải lấy khăn giấy ra lau cho cô ấy: "Cẩn thận dầu chảy ra quần áo, cũng không biết lau miệng nữa!"
Trông cái dáng vẻ kia cô ấy, giống như sắp bay lên trời, cô ấy phồng miệng rống lên: "Cảm ơn~"
Nói xong, cô ấy như muốn đút cái đùi cừu vào trong miệng của tôi! Sau một lúc ăn uống, cô ấy gọi thêm một chai rượu gạo từ ông chủ, nhất quyết uống với người đàn ông không say không về.
Người đàn ông kia cao 1 mét 8, cơ thể cường tráng khoẻ như một con bò, ngồi bên cạnh Vưu Phi Phàm, trông anh ta như một ngọn núi, loại người Mông Cổ điển hình. Anh ta bưng chén rượu lên uống một hơi cạn thấy đáy, sau đó trò chuyện đủ thứ trên đời với Vưu Phi Phàm, làm như là hận sao không sớm gặp được nhau hơn, thỉnh thoảng lại uống vào chén rượu gạo, rượu gạo có vị ngọt dịu, tôi cũng lây nhiễm không khí ở đây cho nên cũng uống vài chén. Vợ của anh ta cảm thấy hai người này ồn quá cho nên đổi chỗ ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi trò chuyện với nhau mới biết được, chuyến đi Á Đinh lần này là chuyến đi kết thúc cuộc hôn nhân của hai người bọn họ.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi khá ngạc nhiên, gặp nhau rồi chia tay cũng không phải là chuyện xấu, dùng cách này để chia tay nhau cũng rất này nọ. Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn người đàn ông, trong ánh mắt đó mang theo cô đơn nhưng cũng đầy kiên định, có lẽ khi quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này, cô ấy đã dùng rất nhiều dũng khí, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến họ lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân này, nhưng đây là chuyện của nhà bọn họ, tôi cũng không tiện hỏi nhiều cho lắm.
Nhưng không thể phủ nhận, bọn họ nhất định vẫn còn yêu nhau, cho dù là bưng cơm bưng rượu, những chi tiết nhỏ đều rất tự nhiên và ăn ý. Sau khi uống ba hiệp, người đàn ông uống cỡ đó mà vẫn không hề hấn gì, còn Vưu Phi Phàm thì say bí tị, nhìn du khách từ khắp nơi trên thế giới ca hát và nhảy múa quanh đống lửa trại, không khí rất náo nhiệt, nhưng tôi lại không thích vì nó phá vỡ sự im lặng bầu trời đêm yên tĩnh của Á Đinh.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, các du hành lần lượt trở về lều, thấy Vưu Phi Phàm đã say, người đàn ông định cõng cô ấy về lều, tôi từ chối lòng tốt của anh ấy, để lại không gian và thời gian cho cặp đôi sắp chia lìa nhau. Tôi vỗ vai Vưu Phi Phàm: "Cô ổn chứ?"
Cô ấy híp mắt, lấy xoa mặt cho tỉnh táo, cuối cùng cười ngây ngô trả lời: "Nói gì cũng được, nhưng mà đừng nói tôi không ổn!"
Cô ấy loạng choạng mấy bước, đỡ cái bàn đứng lên, nhưng không có đi hướng lều trại, tôi theo sát cô ấy: "Cô đi đâu? Nửa đêm say thế này rồi đừng có làm bậy!"
"Tôi còn tỉnh táo lắm, ai say làm bậy chứ!"
"Vậy cô đi đâu?"
Cô ấy nghiêng người vươn tay chỉ thẳng lên trời: "Ngắm sao."
Cái lãng mạn không thể giải thích này là cái quái gì vậy? Cô ấy quay người đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được một mảnh cỏ ngồi xuống, tôi đi đến bên cạnh cô ấy cũng ngồi xuống, cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai tôi, chỉ tay lên trời sao ngâm nga bài hát "Hoa Lỗ Băng": "Đêm nay những vì sao không lên tiếng, lòng con nơi đây nhớ mẹ không nguôi... sao trời lấp lánh...."
Tôi choàng tay qua vai cô ấy thở dài, biết rõ còn cố ý hỏi: "Nhớ mẹ cô à? Có muốn về nhà không..."
Cô ấy cúi đầu rút một ngọn cỏ ra nghịch: "Mẹ tôi qua đời đã lâu, còn nhà sao... tôi không có nhà."
"Phi Phàm, thực xin lỗi. . ."
Cô ấy đột nhiên cười: "Trái tim của mẹ đang ở tận cùng thế giới ~"
Tôi chọc vào đầu cô ấy mắng: "Cô tạo ra bầu không khí u buồn, tôi vừa mới nhiễm cảm xong thì cô lại cười, đúng là cái đồ không có lương tâm."
Cô ấy nắm xuống bãi cỏ, để hai tay ra sau gáy, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm, không khỏi thở dài: "Cảm giác như cả dải ngân hà đều nằm trong tầm mắt vậy. Bầu trời đêm trong vắt ở Á Đinh thật đẹp. Tôi hy vọng nơi này sẽ không bao giờ bị thế giới làm ô nhiễm."
Tôi cũng nằm xuống ngắm nghía: "Đã thích như vậy thì ngắm thêm vài lần đi, có biết tại sao không chụp được ảnh phong cảnh đẹp không?"
"Tại sao?"
"Khách quan mà nói, cô không có máy ảnh kỹ thuật số. Nói một cách chủ quan, cảnh đẹp mà cô nhìn thấy chỉ có thể được ghi lại trong đôi mắt với điểm ảnh cao nhất của con người. Thay vì lo lắng về việc có lưu giữ được cảnh đẹp hay không, tốt hơn hết là đi chậm lại và lặng lẽ thưởng thức. Đó là lý do tại sao tôi không chụp ảnh dọc đường đi."
"Có lý... Thu Vô Danh, cô có biết không? Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy cô, tôi cảm thấy chúng ta cùng một loại người, với một câu chuyện có một kết thúc không trọn vẹn và một nỗi buồn chưa được giải quyết."
Tôi ngắt lời cô ấy và kiên quyết nói: "Không, chúng ta không giống nhau, kết cục sẽ không bao giờ giống nhau."
Đêm tối sẽ phóng đại sự cô đơn của chúng tôi và khơi lại những ký ức khó chịu nhất. Vưu Phi Phàm đã dùng rượu để giải sầu, thế nhưng lại đem những nỗi phiền muộn đã qua phơi bày ra. Quá khứ của cô ấy được ghi lại rất rõ ràng trong tài liệu trong tay tôi. Trong đó có xuất thân và hoàn cảnh của cô ấy cũng phi phàm như tên của cô ấy.
Còn tôi, tôi có thể buồn cùng cô ấy, nhưng vẫn nghẹn chuyện của chính mình, giờ không phải lúc để người khác biết...
————————————————————————————————————————
Mùa hè năm 2015 được định sẵn là mùa tuyệt vời nhất đối với chúng tôi! Tần Quân đang mặc một chiếc sườn xám bằng lụa với phong cách hiện đại tinh tế, đôi giày cao gót của cô ấy phát ra âm thanh lạch cạch, đột nhiên cô ấy xông vào phòng vẽ của tôi và Chiêu Tài sợ đến mức phải trốn dưới chân tôi. Tôi bế Chiêu Tài lên nắm lấy cái chân nó vẫy vẫy, bắt chước tiếng mèo kêu, trêu đùa: "Meo meo~ bộ dạng hung hăng của mẹ con làm sợ a!"
Cầm trên tay một tập tài liệu được bọc trong giấy kraft, cô ấy dựa vào bàn thở hổn hển, một lúc sau đẩy túi đến trước mặt tôi: "Mau! Mở ra xem!"
Tôi không mở ngay mà đứng dậy đi đến trước mặt cô ấy, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô ấy: "Sếp lớn của nhà chúng ta là người chín chắn, vững vàng và bình tĩnh khi xảy ra chuyện, hôm nay vội như vậy, cho xin hỏi đã có chuyện vui gì thế a~ Trời nóng thế này, cẩn thận là mất lớp trang điểm xinh đẹp của chị đó. Nào uống nước đi, chúng ta từ từ nói chuyện~"
Tôi nắm tay cô ấy đi vào bếp, đem ô mai ướp đá mà tôi đã chuẩn bị từ trước cho cô ấy, cô ấy dựa vào vai tôi, dở khóc dở cười than thở: "Em không thể phối hợp, biểu lộ phấn kích với chị được sao."
Tôi