[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 37


trước sau


Những ngày Tần Quân không ở nhà, tôi cảm thấy như bị đào rỗng linh hồn, cả ngày ở trong nhà ôm Chiêu Tài, cau mày ủ rũ, cũng may người này vẫn còn sáng suốt, sáng trưa chiều đều gửi tin nhắn báo bình an, buổi tối đúng giờ thì gọi cho tôi. Tôi cũng không biết chính xác cô ấy đang bận việc gì, nhưng cô ấy khá thành thật nói có Hà Mộc đi cùng cô ấy, vậy mà tôi cũng không có chút ghen nào, ngược lại làm tôi bớt lo cho cô ấy hơn.

Bản thảo thiết kế không có ý tưởng, dù sao cảm hứng của tôi cũng bay theo Tần Quân, cho đến một buổi chiều nọ khi đang ngái ngủ, dựa vào sô pha giả chết, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó liền nhìn thấy túi xách và giày cao gót bay từ tiền sảnh vào phòng khách theo một đường cong hoàn hảo.

Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy không kịp chờ đợi lao về phía tôi: "Nhớ em quá à! Mau cho chị ôm một cái!"

Tôi đưa tay vuốt má cô ấy, lần này đi công tác thế nào mà cô ấy lại sút cân, sắc mặt không được tốt cho lắm, tôi xót xa, mím môi oán trách: "Sao lại gầy thế này? Ở bên kia ăn uống không tốt sao?"

Cô ấy hơi giật mình, sau đó lắc đầu: "Bởi vì không có em với đồ của em nấu đó~ làm sao mà ăn ngon được!"

"Vậy em đi nấu cho chị ăn!"

Vừa nói, tôi vừa định đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị gì đó để ăn, cô ấy vội vàng lật người đè tôi xuống: "Định chạy đi đâu hả? Không có cửa đâu nha! Ăn em là đủ rồi!"

Cô ấy có thể mang đến cho tôi những cảm giác chân thật nhất, từng tấc da thịt chạm vào như tan trong miệng, trên môi có vị ngọt của trái cây, nụ hôn rơi xuống khắp nơi có thể gây tê dại cực kỳ thoải mái, tôi vùi đầu vào cổ của cô ấy, sau đó dời đến xương quai xanh, trò chơi điên rồ dành cho hai người, kéo dài từ ghế sô pha đến bàn ăn, với sự khao khát tình yêu và thương nhớ của cặp đôi sau bao ngày xa cách, tựa như muốn ăn sạch sẽ lẫn nhau.


Chúng tôi giẫm lên đống quần áo vương vãi rồi trở lại phòng ngủ, ngã xuống giường, cô ấy thở hổn hển, không ngừng vuốt má tôi, tôi nghiêm túc nhìn cô ấy: "Em nói chị nghe thử, sao hết qua năm này đến năm khác, người phụ nữ này khiến chị nhìn mãi không chán nhỉ~"

"Làm ơn đi! Người nên nói lời này phải là em mới đúng!"

Lúc này, Tần Quân đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi, hiếm thấy cô ấy như vậy, tôi cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô ấy nắm tay tôi, đưa ra một yêu cầu không thể chối từ: "Ngày mai, em đến công ty với chị để làm quen với công việc, chị muốn em học cách quản lý và điều hành công ty càng nhanh càng tốt."

Tôi mở to mắt không thể tin nhìn cô ấy: "Hả? Đột ngột như vậy, sao đột nhiên lại muốn em tham gia điều hành công ty? Em có thể làm được không?"

Tần Quân nhướng mày, thần sắc bất mãn: "Sao thế? Không vui à?"

"Không, không, không! Em ước gì có thể quán xuyến hết mọi việc, để chị chỉ cần ngồi im làm chủ thôi! Đương nhiên phải đi rồi!"

Cô ấy cưng chiều nhéo mũi tôi: "Đừng suy nghĩ chuyện sẽ đơn giản nha, chị sẽ nghiêm khắc đó!"

"Chỉ cần là vì chị, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

    ...

Dù sao tôi cũng chưa bao giờ đoán được mạch não của người phụ nữ của mình, đi ra ngoài công tác hơn một tháng, về đến nhà liền nổ bom tấn, bom tấn đó! Ôi không, mới sáng sớm đã kéo tôi đến công ty, vội vàng vào văn phòng, rồi lập tức mở họp, tôi bị sắp xếp làm việc ở công ty, hình như Hà Mộc đã biết từ sớm, anh ấy ngồi vào ghế đầu, Tần Quân đứng bên cạnh tôi và giới thiệu tôi trong cuộc họp.

Những nhân viên cũ từng gặp tôi khi tôi đến công ty sơn tường năm nào, giờ nhìn thấy tôi họ ghé tai vào nhau thì thầm to nhỏ, chả trách được bọn họ, dù sao tôi cũng là lính nhảy dù, nên cũng khó tránh khỏi việc người ta thì thầm to nhỏ dè bỉu.

Thế là, tôi bắt đầu theo Tần Quân sống cuộc sống sáng 9 giờ, chiều 5 giờ, họp hành đi tham gia mấy tiệc xã giao, sau đó phải tăng ca để nắm bắt được toàn bộ công ty, cuộc sống thật khó khăn. Tiền thực sự không dễ kiếm như vậy, tôi đã nghĩ rằng Tần Quân là vua đứng trong đế chế kinh doanh của cô ấy, nhưng khi cô ấy đàm phán với các ông chủ lớn trong giới này, lại cúi đầu gọi bọn họ là lão tổng, nhưng cũng có đôi lúc thì ngang hàng nhau.

Người dẫn dắt tôi không phải là Tần Quần, mà lại là Hà Mộc, dù sao công việc của tôi cũng liên quan đến xây dựng công trình, cho nên chúng tôi cứ ba ngày lại chạy đến công trường, rồi học cách làm sao để đối phó mới công ty kiến trúc, rồi làm sao để giao tiếp với chính quyền địa phương, đến cả việc nhỏ như tiết kiệm chi phí mua vật liệu xây dựng.... Trong đó có rất nhiều thứ cần phải học phải biết, mà lúc tôi như dây xích tuột khỏi bánh quay, sẽ bị Hà Mộc mắng té tát.

Nhưng mà lần bị mắng nặng nhất, chính là Hà Mộc đã mắng tôi trước mặt Tần Quân, trước mặt bạn gái bị mắng như vậy, rất mất mặt! Tôi cho rằng cô ấy sẽ che chở cho tôi, nhưng mà tôi lại sai rồi, sai khi Tần Quân bảo Hà Mộc đi ra ngoài, cô ấy lại dùng lời chỉ trích kiểu khác để phê bình tôi, tôi không phục, im lặng không nói gì, mặc kệ cô ấy có dùng lời nào chỉ trích tôi thì cứ chỉ trích vậy đi, nhưng mà không biết tại sao, cô ấy ngồi vào ghế, khuôn mặt đen sạm, khí chất khiến người ta rùng mình.

"Em có biết sai lầm của em nghiêm trọng đến cỡ nào không? Nếu như bộ phận kinh doanh cầm hợp đồng phương án của em đi ký, chưa nói đến tổn thất của công ty, khi kiến ​​thiết thực sự xảy ra, nếu xảy ra sự cố an toàn cũng không ai chịu trách nhiệm nổi chuyện này đâu! Nhưng hiện tại xem ra em căn bản không nhận ra sai lầm của mình, chị cho em thử nước, không phải để cho em làm bậy. Khóc, khóc, khóc, khóc có ích lợi gì!"


Tôi nắm chặt tay lại không nói lời nào, nước mắt lã chã tuôn rơi, Tần Quân lại không chịu dỗ dành, cuối cùng chỉ có thể đau lòng rời khỏi phòng làm việc của cô ấy, tiếp tục lo việc của mình.

Sau khi tan sở, Tần Quân một thân mệt mỏi xuất hiện ở cửa phòng làm việc: "Về nhà thôi."

Tôi không nói gì, chỉ tắt máy đi đến bên cạnh cô ấy cầm túi, một mình đi về phía trước, cô ấy vươn tay kéo tôi lại, hỏi: "Vẫn còn giận sao?"

Tôi lắc đầu và im lặng, cô ấy chỉ có thể thở dài: "Tiểu Kỳ, chị chỉ mong em có thể nhanh chóng quản lý một phần công việc. Chị biết có sốt ruột thế nào cũng không thể ngày 1 ngày 2 đạt được, nhưng mà... chị xin lỗi, chị đã quên mất cảm xúc của em."

Tôi quay lại nắm tay cô ấy, tiếp tục lắc đầu mang theo sự hối lỗi: "Em không giận chị, em giận bản thân bất lực thôi".

"Kỳ thực em đã làm rất tốt, chỉ là thiếu thời gian tích

lũy kinh nghiệm."

"Em muốn san sẻ gánh nặng cho chị nhưng em chỉ luôn gây rối...."

"Làm việc nhất định phải cẩn thận. Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở văn phòng đã nói gì không? Cẩn thận sẽ tạo cho người ta ấn tượng tốt, có thì nên sửa không thì cần phải cố gắng hơn, sau này chú ý hơn là được. Em cũng hiểu tính của Hà Mộc, anh ấy quan tâm đến đại cục, làm vậy cũng vì muốn tốt cho em."

"Ừm, em biết rồi... chúng ta về nhà thôi."

    ———————————————————————————————————————

Ngưu trường Lourong có thể nhìn thấy được 3 ngọn núi linh thiên Tiên Nãi Nhật, Hạ Nặc Đa Cát và Ương Mại Dung. Đây chính là cao nguyên nổi tiếng nhất ở Á Đinh, nơi hội tụ của băng tuyết, núi và đồng cỏ. Các khách du lịch đến bởi vì cảnh đẹp hùng vĩ của nó, ngắm nhìn ba ngọn núi linh thiên, nhìn đàn bò đàn cừu tận hưởng ánh nắng dồi dào nhất cùng với dòng nước tuyết tinh khiết.

Đồng cỏ xanh cùng với đỉnh núi tuyết, đàn bò đàn cừu được bao quanh bởi đồng cỏ, dòng suối nhỏ bao quanh những túp lều nông trại, đúng như Vưu Phi Phàm nói, tất cả mọi thứ ở đây không cô đơn, bởi vì chúng đồng hành và tồn tại là vì nhau.

Tỉnh dậy sau cơn say, Vưu Phi Phàm trầm mặc một lúc, đôi vợ chồng kia đến cửa mời chúng tôi đi cùng nhau, vừa hay tuyến đường chúng tôi đi giống nhau, đều đến hồ Sữa, thế là chúng tôi nhận lời mời ngay, đi cả đám vẫn tốt hơn đi chỉ có hai người, ít ra vẫn náo nhiệt và quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Người đàn ông nói, hai vợ chồng họ gặp nhau ở đây, khi đó cơ sở vật chất của Á Đinh kém xa bây giờ, đến cả con đường đi cũng thô sơ tự nhiên nhất, vẫn có chỗ nguy hiểm, có duyên tương ngộ, với lại cũng là đồng hương với nhau, cho nên trong chuyến đi chiếu cố lẫn nhau, hoàn thành chuyến đi phiêu lưu kia.

Sau mấy năm quay lại nơi này, biến cuộc hôn nhân này thành một vòng tròn, điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc, giống như đến đây là để trả lại duyên số cho trời.

Cái tên Vưu Phi Phàm kia, thần kinh lung linh, lúc người ta đang u sầu, thì lại mở miệng hỏi: "Này anh trai, anh với chị dâu sao lại ly hôn?"


Tôi lén lút kéo ống tay áo của cô ấy, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy đừng nhiều lời, nhưng người đàn ông kia và vợ anh ấy không để tâm cho lắm: "Chúng tôi à...."

Anh ấy vừa định giải thích lý do, tôi đã ngăn anh lại: "Mọi người đã ra ngoài chơi rất vui vẻ, đừng nói đến những chuyện không vui, anh, chị dâu, chúng ta đi thôi."

Nhìn biển báo bên cạnh đường bằng tấm gỗ, còn cách hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc 1,5 km, có một loại niềm vui chiến thắng, nhưng nghĩ thì có vẻ không xa mấy, nhưng đường trên cao nguyên đi khó khăn biết bao, nhiều du khách không chịu nổi chặng đường dài, cùng với chênh lệch độ cao tạo ra áp suất cao, khiến người ta cảm thấy khó chịu và muốn bỏ cuộc.

Nhưng cũng đúng thôi, phần lớn du khách đi được nửa đường rồi quay lại, cũng tốt, muốn khám phá những điều bí ẩn sâu thẳm Á Đinh, nếu không chịu được khổ thì làm sao có thể ngắm nhìn được tiên cảnh chốn nhân gian. Vưu Phi Phàm khom lưng thở dốc, thỉnh thoảng lại giơ bình dưỡng khí lên hít dưỡng khí.

Tôi vỗ  lưng cô ấy, cẩn thận hỏi: "Cô ổn chứ? Hay là quay lại đi!"

Cô ấy kiên định lắc đầu: "Còn cách mấy bước, lúc này quay đầu lại cũng không đáng, không nhìn thấy cảnh đẹp, tội đáng trách."

Chúng tôi đi đi lại lại suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lên đến đỉnh! Hiếm khi bắt gặp một bức tranh thiên nhiên nào có thể diễn giải màu xanh ở nhiều cấp độ khác nhau, dù chúng ta không đủ khả năng sang tận hồ Ngũ Sắc bên kia để tìm hiểu, nhưng nếu nói hồ Sữa chính là mắt trái của Á Đinh, thì hồ Ngũ sắc chính là mắt phải của nó. Họ đăm đăm nhìn núi thiêng, giống như những tín đồ mộ đạo đều có đức tin.

Vưu Phi Phàm say mê nhìn hồ nước, bên khóe mắt cô ấy có một giọt nước mắt rơi xuống, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy, bởi vì khi tôi nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy, sự tiếc nuối còn lớn hơn tất cả niềm hạnh phúc, và cô ấy chắc chắn đã rất tiếc nuối điều gì đó.

"Giống như sông núi cây cảnh nơi này yêu ba toà núi thiêng liêng kia, tôi yêu cô ấy bằng đức tin. Cô biết không? Tôi là ngọn đèn đường, mặc kệ mưa gió bão táp, vẫn sẽ đứng ở ngã tư đường soi sáng lối cô ấy về. Như hồ Sữa non xanh nước biếc này trông chừng Tiên Nãi Nhật, nhưng mà ngọn núi kia sẽ không bao giờ cúi đầu nhìn xuống.

Tôi không biết vì sao tôi lại khóc, tôi cũng không muốn nhìn lại tất cả hạnh phúc và niềm vui mà tôi từng có, đi đến đây, tôi đã gạt nỗi nhớ thương qua một bên, tại nhà nghỉ ở Thành Đô, ông chủ từng nói, hãy phó mặc nỗi đau cho phong cảnh chúng sẽ chữa lành vết thương trong lòng tôi, nhưng khi tôi đã đến điểm cuối cùng rồi, tại sao tôi vẫn đau như vậy?"

Lời nói nghe làm cho người ta thổn thức, mang theo chấp niệm về tình yêu, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, nụ cười trên mặt cô ấy chỉ để che đậy nỗi buồn và bất an của bản thân. Tôi nhìn xung quanh, khóe miệng nở nụ cười, lúc này Vưu Phi Phàm cho tôi một cảm giác quen thuộc, tôi nhìn bóng lưng cô ấy, như đang nhìn thấy chính bản thân, là lúc tôi mất đi Tần Quân.

Tôi rất muốn nói cho Vưu Phi Phàm biết bao nhiêu lời, cô tuyệt vọng bao nhiêu thì cuộc sống sẽ mang đến cho cô hy vọng nhiều hơn, bởi vì người đã mất chuyện đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại, những thứ này sẽ khiến cô trưởng thành hơn, trở thành một phiên bản tốt hơn quá khứ & hiện tại, chúng ta đang trả giá khi mất một thứ gì đó, nhưng mà sẽ được nhận lại thứ mà chúng ta không tưởng tượng được, nhưng mà trả giá lớn như thế, không ai muốn nếm thử.

Cho dù vết thương đã khép lại chỉ để lại vết sẹo, nhưng nó vẫn sẽ nhắc cho chúng ta nhớ nỗi đau chúng ta từng trả qua, chỉ là vết thương dù lớn đến mức nào cũng sẽ có một ngày lành lại.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện