"Ừ, tôi là điểm xuất phát trong hành trình của cô, tôi phải đưa cô về, như vậy tôi vẫn là điểm cuối của cô, vòng đi vòng lại thành một vòng, như vậy mới coi như hoàn thành."
Nghe tôi nói thế, cô ấy buồn bã mím môi cố nén nước mắt: "Sau đó cô sẽ rời đi, phải không?"
Tôi đành phải nói dối, chỉ có thể im lặng gật đầu, cô ấy túm lấy quần áo của tôi lắc đầu: "Không được, cô đưa tôi về, cho dù có sao nữa cũng phải ở bên tôi một thời gian, tôi có thể giới thiệu bạn của tôi cho cô biết, tôi sẽ mời cô đi uống rượu, trong nhà tôi có phòng trống, cô có thể ở...."
Tôi sững sờ nhìn cô ấy: "Vưu Phi Phàm, hai chúng ta đâu phải người yêu của nhau, sao cô giữ tôi lại làm gì? Cái dáng vẻ này của cô có khác gì đứa trẻ không chịu buông ti giả không?"
Cô ấy cô đơn buông tay, buồn bã nói: "Có lẽ... tôi đã quen ỷ lại vào cô."
Tôi hơi sửng sốt, nửa đêm gió lạnh, sao bỗng nhiên như gió xuân vậy? Mỉm cười, tôi vươn tay ôm chặt lấy cô ấy, hít mùi hương trên cổ cô ấy, mùi thơm thoang thoảng còn vương vấn chút hơi thuốc lá, vậy mà rất dễ ngửi: "Được... Tôi hứa với cô, sau khi đưa cô về, tôi sẽ ở lại một thời gian."
Như tôi đã nói, mọi thứ diễn ra suôn sẻ như dự kiến...
———————————————————————————————————————————
Sau khi hoàn tất xong thủ tục kinh doanh nhà nghỉ, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp và khai trương vào một ngày đẹp trời nào đó, dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì để làm. Cuộc điện thoại của Hà Mộc đã phá vỡ trạng thái thanh thản của tôi vào buổi chiều hôm ấy. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, tôi nghe được giọng nói đầy vui vẻ của anh ấy: "Mấy tháng nay Hà Hoà theo dõi Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân, cuối cùng cũng có ích."
Tôi vừa cắn hạt dưa, vừa uể oải hỏi: "Thì sao? Có gì tiến triển mới à?"
"Em cũng biết rồi đó, Vưu Phi Phàm không thích Quan Thư Quân, không, bây giờ phải nói là vô cùng căm ghét. Anh đã bảo Hà Hoà đi theo suốt chặng đường, chụp ảnh của Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân, mỗi ngày Vưu Phi Phàm đều được nhận ảnh chụp mới. Cuối cùng, cô ta cũng đã bùng nổ. Hà Hoà gọi điện thoại cho anh, nói Vưu Phi Phàm đã mua vé Tàu đến Thành Đô, anh đang ở sân bay, sẽ đến trước cô ta. Tiểu Kỳ, rốt cuộc chúng ta cũng được gặp nhau rồi."
"Đã lâu không gặp, em chờ anh ở nhà nghỉ."
Cúp điện thoại xong, tôi ném hạt dưa xuống đất, lẳng lặng nhìn xung quanh, hiển nhiên cuộc báo thù mà tôi ngày đêm mong đợi mấy năm nay đã bắt đầu đi đúng hướng, sao tôi lại không vui chứ?
Hà Mộc giống như một thầy bói, Vưu Phi Phàm xa lạ từ từ tiếp cận chúng tôi mà không có bất kỳ sai lệch nào theo quỹ đạo dự kiến của chúng tôi, mặc dù tôi không đồng ý với cách này, nhưng bởi vì hình ảnh Tần Quân ngồi ở trong rừng sâu kia, nhắm mắt lại bình yên mà ra đi, lại hiện trong tâm trí tôi. Tôi đáng thương cho họ, vậy ai sẽ đáng thương cho tôi đây? Thế giới ngoài kia đều là sói, tôi không muốn là cừu bị sói xâu xé. Đồng thời, tôi cũng hiểu, cái hận của Hà Mộc được giấu rất kỹ và còn hận sâu hơn tôi.
Tôi đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng mình sẽ bất ngờ gặp phải "bàn đạp" này như thế nào, nhưng khi cô ấy thực sự xuất hiện trước cửa phòng với chiếc ba lô khoác trên vai, tôi thế mà vẫn giật mình, sau khoảng lặng với điếu thuốc được mời. Tất cả điều này có nghĩa là tôi đang tiến gần hơn đến Quan Thư Quân một bước.
Giống như trong bức ảnh, cô ấy một tay bế con, một tay dắt chó, cuộc sống đầy ánh bình minh, tôi nghĩ Vưu Phi Phàm là người dịu dàng và tốt bụng, giống như cô gái thuần khiết ngồi xổm bên đường cho mèo ăn trước khi cô gái ấy trở thành người đứng ở trên tầng 15 nhìn xuống.
Nhưng mà, tại sao những người dịu dàng hiền lành lại không bao giờ được thế giới này đối xử tử tế?
———————————————————————————————————————————
Trương Thanh Duyệt vừa sửa bài tập vừa hỏi: "Cô có chắc chắn cô sẽ rời đi vào cuối tháng này không?"
Vừa nói, cô ấy vừa xem ngày tháng vừa lẩm bẩm: "Chỉ còn vài ngày nữa thôi".
Tôi thảnh thơi tựa vào bàn, thở dài một cái: "Ừ, thời gian trôi nhanh quá!"
Trương Thanh Duyệt nghiêng đầu, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chậm rãi kết luận: "Bọn trẻ nhất định sẽ rất buồn, đặc biệt là khi chúng không muốn tạm biệt Vưu Phi Phàm, cô ấy thật đáng yêu."
"Bởi vậy... ngày hôm trước cô ấy còn khóc hỏi tôi có thể cho cô ấy lên lớp dạy toán không."
Trương Thanh Duyệt ném chiếc bút trong tay đi, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tên này sao vẫn chưa chịu từ bỏ?"
"Thôi thì cho cô ấy được toại nguyện đi, hôm đó cô ấy khóc rất thảm. Nói đi nói lại thì người ta cũng tự xưng là người ngành tài chính a, dạy toán cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi! Cho cô ấy một cơ hội đi!"
"Được rồi, để tôi rảnh sắp xếp lịch học, phải rồi, cả ngày nay sao không thấy Vưu Phi Phàm đâu hết vậy, chạy đi đâu rồi?"
Trương Thanh Duyệt vừa dứt lời, trong sân chơi đã có tiếng reo hò ầm ĩ của lũ trẻ, đi ra khỏi văn phòng, thấy Vưu Phi Phàm lái xe trở về, mang theo rất nhiều sữa và bánh bao từ cốp xe, Trương Thanh Duyệt và tôi đứng từ xa nhìn cô ấy, giống như chờ xem tên này lại giở trò gì. Thấy trên cổ cô ấy còn đeo một cái còi, còn đưa lên miệng nhiệt tình thổi, người này chẳng lẽ lại đem bản thân diễn thành huấn luyện viên quân sự à, còn hô to: "Tất cả tập hợp!"
Thế mà bọn trẻ cũng làm theo cô ấy, đứng thành hàng từ cao đến thấp. Cô ấy hài lòng gật đầu, ra hiệu cho đứa đứng đầu đi ra, đứa bé hô lên bằng tiếng phổ thông không chuẩn mấy: "Nghiêm! Nghỉ! Quay sang trái! Quay sang phải! Quay ra sau!"
Hà Hoà cũng chạy đến đứng ở cuối hàng tham gia cùng, Vưu Phi Phàm chỉ vào cậu ta ra lệnh: "Ngốc tử cuối hàng, ra đây!"
Hà Hòa nháy mắt một cái, cuối cùng chạy tới trước mặt cô ấy: "Đã đến!"
"Phân phát bánh bao và sữa cho mọi người!"
"Tuân lệnh!"
Thế là, Hà Hoà nô nức chia đồ ăn, bọn nhỏ cầm đồ ăn trên tay, ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích, Vưu Phi Phàm huýt sáo: "Đi vào trong lớp, đặt đồ ăn lên bàn, sau đó xếp hàng rửa tay, không cho phép thì thầm to nhỏ với nhau, rõ chưa!"
Bọn trẻ đồng loạt trả lời: "Đã rõ!"
"Quá nhỏ, nghe không được."
"Đã rõ!!!"
Trương Thanh Duyệt cười và lắc đầu: "Nồi nào úp vung nấy!"
Tôi búng tay: "Tôi nhớ ra rồi, hôm nay