[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 43


trước sau


"Ừ, tôi là điểm xuất phát trong hành trình của cô, tôi phải đưa cô về, như vậy tôi vẫn là điểm cuối của cô, vòng đi vòng lại thành một vòng, như vậy mới coi như hoàn thành."

Nghe tôi nói thế, cô ấy buồn bã mím môi cố nén nước mắt: "Sau đó cô sẽ rời đi, phải không?"

Tôi đành phải nói dối, chỉ có thể im lặng gật đầu, cô ấy túm lấy quần áo của tôi lắc đầu: "Không được, cô đưa tôi về, cho dù có sao nữa cũng phải ở bên tôi một thời gian, tôi có thể giới thiệu bạn của tôi cho cô biết, tôi sẽ mời cô đi uống rượu, trong nhà tôi có phòng trống, cô có thể ở...."

Tôi sững sờ nhìn cô ấy: "Vưu Phi Phàm, hai chúng ta đâu phải người yêu của nhau, sao cô giữ tôi lại làm gì? Cái dáng vẻ này của cô có khác gì đứa trẻ không chịu buông ti giả không?"

Cô ấy cô đơn buông tay, buồn bã nói: "Có lẽ... tôi đã quen ỷ lại vào cô."

Tôi hơi sửng sốt, nửa đêm gió lạnh, sao bỗng nhiên như gió xuân vậy? Mỉm cười, tôi vươn tay ôm chặt lấy cô ấy, hít mùi hương trên cổ cô ấy,  mùi thơm thoang thoảng còn vương vấn chút hơi thuốc lá, vậy mà rất dễ ngửi: "Được...  Tôi hứa với cô, sau khi đưa cô về, tôi sẽ ở lại một thời gian."

Như tôi đã nói, mọi thứ diễn ra suôn sẻ như dự kiến...

———————————————————————————————————————————

Sau khi hoàn tất xong thủ tục kinh doanh nhà nghỉ, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp và khai trương vào một ngày đẹp trời nào đó, dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì để làm. Cuộc điện thoại của Hà Mộc đã phá vỡ trạng thái thanh thản của tôi vào buổi chiều hôm ấy. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, tôi nghe được giọng nói đầy vui vẻ của anh ấy: "Mấy tháng nay Hà Hoà theo dõi Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân, cuối cùng cũng có ích."

Tôi vừa cắn hạt dưa, vừa uể oải hỏi: "Thì sao? Có gì tiến triển mới à?"

"Em cũng biết rồi đó, Vưu Phi Phàm không thích Quan Thư Quân, không, bây giờ phải nói là vô cùng căm ghét. Anh đã bảo Hà Hoà đi theo suốt chặng đường, chụp ảnh của Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân, mỗi ngày Vưu Phi Phàm đều được nhận ảnh chụp mới. Cuối cùng, cô ta cũng đã bùng nổ. Hà Hoà gọi điện thoại cho anh, nói Vưu Phi Phàm đã mua vé Tàu đến Thành Đô, anh đang ở sân bay, sẽ đến trước cô ta. Tiểu Kỳ, rốt cuộc chúng ta cũng được gặp nhau rồi."


"Đã lâu không gặp, em chờ anh ở nhà nghỉ."

Cúp điện thoại xong, tôi ném hạt dưa xuống đất, lẳng lặng nhìn xung quanh, hiển nhiên cuộc báo thù mà tôi ngày đêm mong đợi mấy năm nay đã bắt đầu đi đúng hướng, sao tôi lại không vui chứ?

Hà Mộc giống như một thầy bói, Vưu Phi Phàm xa lạ từ từ tiếp cận chúng tôi mà không có bất kỳ sai lệch nào theo quỹ đạo dự kiến ​​của chúng tôi, mặc dù tôi không đồng ý với cách này, nhưng bởi vì hình ảnh Tần Quân ngồi ở trong rừng sâu kia, nhắm mắt lại bình yên mà ra đi, lại hiện trong tâm trí tôi. Tôi đáng thương cho họ, vậy ai sẽ đáng thương cho tôi đây? Thế giới ngoài kia đều là sói, tôi không muốn là cừu bị sói xâu xé. Đồng thời, tôi cũng hiểu, cái hận của Hà Mộc được giấu rất kỹ và còn hận sâu hơn tôi.

Tôi đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng mình sẽ bất ngờ gặp phải "bàn đạp" này như thế nào, nhưng khi cô ấy thực sự xuất hiện trước cửa phòng với chiếc ba lô khoác trên vai, tôi thế mà vẫn giật mình, sau khoảng lặng với điếu thuốc được mời. Tất cả điều này có nghĩa là tôi đang tiến gần hơn đến Quan Thư Quân một bước.

Giống như trong bức ảnh, cô ấy một tay bế con, một tay dắt chó, cuộc sống đầy ánh bình minh, tôi nghĩ Vưu Phi Phàm là người dịu dàng và tốt bụng, giống như cô gái thuần khiết ngồi xổm bên đường cho mèo ăn trước khi cô gái ấy trở thành người đứng ở trên tầng 15 nhìn xuống.

Nhưng mà, tại sao những người dịu dàng hiền lành lại không bao giờ được thế giới này đối xử tử tế?

———————————————————————————————————————————

Trương Thanh Duyệt vừa sửa bài tập vừa hỏi: "Cô có chắc chắn cô sẽ rời đi vào cuối tháng này không?"

Vừa nói, cô ấy vừa xem ngày tháng vừa lẩm bẩm: "Chỉ còn vài ngày nữa thôi".

Tôi thảnh thơi tựa vào bàn, thở dài một cái: "Ừ, thời gian trôi nhanh quá!"

  Trương Thanh Duyệt nghiêng đầu, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chậm rãi kết luận: "Bọn trẻ nhất định sẽ rất buồn, đặc biệt là khi chúng không muốn tạm biệt Vưu Phi Phàm, cô ấy thật đáng yêu."

"Bởi vậy... ngày hôm trước cô ấy còn khóc hỏi tôi có thể cho cô ấy lên lớp dạy toán không."

Trương Thanh Duyệt ném chiếc bút trong tay đi, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tên này sao vẫn chưa chịu từ bỏ?"

"Thôi thì cho cô ấy được toại nguyện đi, hôm đó cô ấy khóc rất thảm. Nói đi nói lại thì người ta cũng tự xưng là người ngành tài chính a, dạy toán cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi! Cho cô ấy một cơ hội đi!"

"Được rồi, để tôi rảnh sắp xếp lịch học, phải rồi, cả ngày nay sao không thấy Vưu Phi Phàm đâu hết vậy, chạy đi đâu rồi?"

Trương Thanh Duyệt vừa dứt lời, trong sân chơi đã có tiếng reo hò ầm ĩ của lũ trẻ, đi ra khỏi văn phòng, thấy Vưu Phi Phàm lái xe trở về, mang theo rất nhiều sữa và bánh bao từ cốp xe, Trương Thanh Duyệt và tôi đứng từ xa nhìn cô ấy, giống như chờ xem tên này lại giở trò gì. Thấy trên cổ cô ấy còn đeo một cái còi, còn đưa lên miệng nhiệt tình thổi, người này chẳng lẽ lại đem bản thân diễn thành huấn luyện viên quân sự à, còn hô to: "Tất cả tập hợp!"

Thế mà bọn trẻ cũng làm theo cô ấy, đứng thành hàng từ cao đến thấp. Cô ấy hài lòng gật đầu, ra hiệu cho đứa đứng đầu đi ra, đứa bé hô lên bằng tiếng phổ thông không chuẩn mấy: "Nghiêm! Nghỉ! Quay sang trái! Quay sang phải! Quay ra sau!"

Hà Hoà cũng chạy đến đứng ở cuối hàng tham gia cùng, Vưu Phi Phàm chỉ vào cậu ta ra lệnh: "Ngốc tử cuối hàng, ra đây!"

Hà Hòa nháy mắt một cái, cuối cùng chạy tới trước mặt cô ấy: "Đã đến!"

"Phân phát bánh bao và sữa cho mọi người!"

"Tuân lệnh!"


Thế là, Hà Hoà nô nức chia đồ ăn, bọn nhỏ cầm đồ ăn trên tay, ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích, Vưu Phi Phàm huýt sáo: "Đi vào trong lớp, đặt đồ ăn lên bàn, sau đó xếp hàng rửa tay, không cho phép thì thầm to nhỏ với nhau, rõ chưa!"

Bọn trẻ đồng loạt trả lời: "Đã rõ!"

"Quá nhỏ, nghe không được."

"Đã rõ!!!"

Trương Thanh Duyệt cười và lắc đầu: "Nồi nào úp vung nấy!"

Tôi búng tay: "Tôi nhớ ra rồi, hôm nay

cô ấy vào trấn đi chợ, nói mua ít đồ cần thiết, giờ mới biết chuyện không đơn giản như vậy."

Sau khi giao bọn trẻ cho Hà Hoà, Vưu Phi Phàm lấy một chiếc túi khác từ cốp xe và chạy lon ton về phía chúng tôi. Tôi chỉ vào chiếc túi tò mò hỏi: "Có gì trong đó vậy?"

Cô ấy vui vẻ mở túi ra, nói: "Tôi mua ít văn phòng phẩm cho cô Trương, ở đây quá lạnh, còn mua thêm kem dưỡng tay, hai người cũng có phần, cẩn thận bị nứt da đó. Còn có ... còn có...."

Vừa nói, cô ấy thần bí lấy từ trong áo khoác một chai rượu còn nóng, giống như moi ra một bảo vật quý hiếm! Mẹ kiếp! Tôi chỉ có thể nói, trên đời này còn có ai có thể chu đáo thế này nữa, đừng nói đến vẻ ngoài dễ thương và hài hước của cô ấy, lần này tôi không thể nhịn được, tôi phải dành cho Vưu Phi Phàm một chút tình yêu, nghĩ đến đây, tôi lập tức muốn ôm hôn cô ấy một cái: "Cô đúng là trân bảo!"

Cô ấy đẩy tôi ra, lau mặt lung tung rồi nói: "Ôi chao, cô tránh ra đi, có đói thì ăn bánh bao, đừng có ăn đậu hũ của tôi!"

Trương Thanh Duyệt, người luôn nghiêm túc, cũng bị cô ấy chọc cười, Vưu Phi Phàm gặm cái bánh bao, mơ hồ nói: "Đúng là bánh bao gia truyền, trời mẹ!!! Thật sự ăn không thể dừng lại, hai người thử đi!"

Vưu Phi Phàm cố ý lấy lòng Trương Thanh Duyệt, ai đều có thể nhìn ra cô ấy muốn gì, đôi mắt háo hức đến cực điểm, tôi không thể nhịn cười, Trương Thanh Duyệt nhận lấy bánh bao mà cô ấy đưa, coi như bị thuyết phục: "Trước đây cô rời khỏi đây, tôi sẽ sắp xếp một lớp học toán."

Vưu Phi Phàm nhất thời còn chưa định thần được, sau đó kích động cúi đầu nói: "Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!"

Nhìn thấy cô ấy lắc lắc mông chạy về phía trường học, tôi cảm thấy hôm nay cô ấy phải ăn mấy cái bánh bao, mới không uổng phí cái từ bánh bao gia truyền này.

      ...

"Tôi nói, có phải mấy ngày nay cô thích lớp học thủ công không? Cô đang làm cái trò gì thế?"

Nhìn Vưu Phi Phàm chuẩn bị một đống giấy và keo đặc trên bàn, cô ấy tập trung viết nguệch ngoạc, gấp và dán, động tác của cô ấy rất điêu luyện, dáng vẻ cô ấy nghiêm túc làm việc cũng đẹp mắt đó. Cô ấy không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời ngắn gọn: "Làm thước kẻ có số cho bọn trẻ."

Vừa nói, cô vừa bốc một cái đưa cho tôi xem: "Cô nhìn xem. Có hai hàng từ 0 đến 10, phần trên cố định, phần dưới có thể di chuyển được. Nếu di chuyển qua lại như vậy, có thể xem các số có thể được phân tách thành những số nào. Bọn nhỏ sẽ thích thú lắm đó."

Tôi nghịch cái thước thủ công cô ấy làm, khá thú vị đó: "Cô làm khá tốt nha."

"Tôi à! Trước kia ở trong tù...."

Người này thường mở miệng kể cái gì thì không thể dừng lại được, nhưng mà cô ấy đang khựng lại, giống như không muốn tôi biết về quãng thời gian trong tù của cô ấy, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, đương nhiên tôi biết cô ấy đã trải qua những gì, xoa xoa tóc của nàng cười nói: "Ai nói bị bắt nhất định là người xấu?"


Cô ấy nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng nghĩ thế... Trước đây, trong trại giam, phạm nhân làm việc để tích điểm với giảm án, tôi được giao làm cắt bao thư. Một ngày mà tôi đạt trạng thái tốt nhất có thể làm tới hàng chục nghìn mảnh,  này không phải nói điêu chứ, tỷ lệ sai của tôi gần như bằng 0, lợi hại lắm đó."

"Khó trách dán giấy thủ công tốt như vậy, nguyên lai là lão sư a! Vậy cô có thể làm cho tôi một cái được chứ."

"Đây là dụng cụ dạy học, tránh sang một bên đi... bớt phiền!"

"Chậc chậc chậc, quỷ hẹp hòi!"

....

"Đứng dậy!"

"Chào các em!"

"Chào cô ạ!"

Tôi, Trương Thanh Duyệt và Hà Hoà làm học viên dự thính, tên Vưu Phi Phàm ho nhẹ, xấc xược nói: "Có thể thêm họ vào không, hô lại lần nữa nào, Cô Vưu"

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra quay video, sau đó về chỉnh sửa lại cho cô ấy xem, nhất định sẽ rất buồn cười. Bọn trẻ lại cười và hét lên: "Chào cô Vưu!"

"Mời ngồi."

Cô lấy vở ghi nội dung bài học đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên bảng, rồi phát chiếc thước kẻ tự làm cho các em, trở lại bục giảng, cô ấy giải thích cách sử dụng thước kẻ với vẻ mặt nghiêm túc, rất kiên nhẫn. Bắt đầu với một cái thước kẻ, chúng tôi bắt đầu một cách giảng dạy độc đáo và khác lạ.

Trương Thanh Duyệt ghi chép rất nghiêm túc, cho rằng phương pháp giảng dạy của Vưu Phi Phàm rất hữu ích, thỉnh thoảng gật đầu, Hà Hoà thì không cần phải nói, khi Vưu Phi Phàm đặt câu hỏi trên bục, cậu ấy đã giơ tay nhiệt tình trả lời câu hỏi của Vưu Phi Phàm, còn ăn một viên đạn phấn từ Vưu Phi Phàm.

Cô ấy đặt lên bàn 2 cây kẹo Alpenliebe, ba hộp sữa và năm gói que cay, đối với bọn trẻ mà nói, dùng đồ ăn để dụ dỗ xác thực rất hữu dụng. Vưu Phi Phàm ở trên bảng đen viết bốn mươi mấy bài toán cộng trừ nhân chia, sau đó chia ra bốn tổ chơi trò chơi hỏi đáp nhanh. Trong một lúc, lớp học vô cùng sôi nổi, cho đến khi đồng hồ báo thức do Trương Thanh Duyệt đặt cho giờ tan học kết thúc vang lên.

Cô ấy gấp vở lại, đi lên bục tổng kết: "Cảm ơn cô Vưu đã cho các bạn nhỏ một buổi học toán rất hay, chúng ta nên nói gì với cô Vưu nhỉ?"

"Cảm ơn cô Vưu!"

Vưu Phi Phàm khom lưng, cúi đầu thật sâu, cô ấy đã tốn nhiều tâm tư vào nó, chúng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được sao cô ấy nhất quyết phải lên giảng đường một lần.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện