[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 44


trước sau


Ngày mốt sẽ rời đi, tôi đã bàn bạc với Vưu Phi Phàm và Hà Hoà, quyết định không chính thức nói lời từ biệt với bọn trẻ, đôi khi cảm giác lễ nghĩa quá nặng nề, mọi người sẽ chán nản và khó chịu, đột nhiên đến đột nhiên đi, điều này phù hợp với tính khí của chúng tôi. Đêm đã khuya, sau khi Vưu Phi Phàm cho bọn trẻ đi ngủ, chúng tôi tập trung ở sân chơi.

Trương Thanh Duyệt đốt một ít củi trong nhà bếp, còn Vưu Phi Phàm tạm thời xây một lò đất nung trên sân chơi, âm thầm chôn bốn củ khoai tây xuống đất. Với sức của một người đàn ông, Hà Hòa cầm xẻng giúp Trương Thanh Duyệt mang củi đã đốt từ trong bếp ra. Sau một lúc bận rộn, cuối cùng cũng xong, chúng tôi vây quanh lửa trại sưởi ấm.

Trương Thanh Duyệt vỗ tay ra hiệu cho chúng tôi đợi, cô ấy trở lại văn phòng sờ soạng hồi lâu rồi đi ra với mấy lon bia trên tay: "Đều là bảo bối của tôi hết đấy, mấy ngày lễ lớn tôi chỉ dám uống một lon."

Vưu Phi Phàm nhận lấy bia, hớp một ngụm rồi rùng mình một cái: "Ha~ mát lạnh, sảng khoái cả người."

Trương Thanh Duyệt đứng dậy và nâng bia lên, điềm đạm nói: "Tôi thay mặt bọn trẻ cảm ơn mọi người. Đây là một tháng có lẽ độc nhất vô nhị, các bạn đã khiến nơi này tràn ngập niềm vui và hy vọng. Tôi uống trước để thể hiện sự tôn trọng!"

Vưu Phi Phàm tuỳ ý xua tay: "Đáng ra, tôi vốn cho rằng khoảng thời gian này sẽ vất vả, nhưng mà thật ra tôi rất thích chỗ này, nếu không phải Thu Vô Danh vội vàng muốn rời đi, tôi ở lại đây cả năm hay lâu hơn nữa cũng không sao hết."

Trương Thanh Duyệt cười và đưa tay ra, muốn xoa mặt Vưu Phi Phàm: "Nếu thích như vậy, sau này lại đến nhé~"

Hà Hoà đề nghị chơi một bản nhạc bên đống lửa, và chúng tôi lặng lẽ nghe tiếng đàn ghi-ta, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao ở vùng núi rừng Tây Tạng. Chờ đến khi uống cạn lon bia, Trương Thanh Duyệt vỗ vai tôi: "Đi ra đây với tôi một lát."


Vưu Phi Phàm ôm Hà Hoà vẻ mặt buồn bã, cuối cùng dùng cầm kẹp lục lọi trong trong đống lửa tìm khoai tây chôn dưới đất: "Đi nhanh về nhanh, khoai sắp ăn được rồi!"

Chúng tôi cũng không đi xa, chỉ là đi dạo một vòng sân, Trương Thanh Duyệt đi rất chậm, đột nhiên thở dài: "Tôi biết quan hệ của cô và Tần Quân."

Tôi không ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng Hà Mộc dường như không phải là người lắm mồm, tôi nghi ngờ hỏi: "Hà Mộc nói cho cô à?"

Trương Thanh Duyệt lắc đầu: "Chính Tần Quân đã nói với tôi, đó là lúc hai người mới quen nhau.... Tôi vốn là kỹ sư xây dựng, cho nên chúng tôi thường xuyên trò chuyện nói vài thứ liên quan đến công ty, mặc dù sau đó tôi đến đây không còn gặp cô ấy nữa, nhưng mà vẫn thường xuyên gọi điện thoại, gửi email. Cô biết không, hôm đó cô ấy đang ở trong văn phòng, trò chuyện với tôi vấn đề kỹ thuật các dự án đấu thầu, đột nhiên, cô ấy chuyển chủ đề..."

Tôi sửng sốt một lúc, không nói nên lời nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Duyệt, cô ấy là người không thích cười, đeo kính cận trông rất cứng nhắc, nhưng khi nói về Tần Quân, biểu cảm của cô ấy rõ ràng dịu dàng hơn một chút, cô ấy dừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: "Cô ấy đột nhiên nói, thật thú vị, dưới lầu có một cô gái hàng ngày cho mèo hoang ăn ở chỗ kia. Tôi nói với cô ấy, chuyện này có gì mà ngạc nhiên chứ. Cô ấy nói thật hiếm có, rồi cười ha ha. Tôi biết khi đó cô ấy đã chia tay Hà Mộc, thường xuyên tìm tôi nói chuyện, đơn giản là muốn có người bên cạnh cô ấy. Đến một ngày, cô ấy ở trong điện thoại, cười nói vui vẻ, nói cuối cùng không cần làm phiền tôi nữa."

Nhắc tới Tần Quân, trong lòng nhất thời rối loạn mới một hồi sau có thể bình tĩnh trở lại: "Tôi chính là cô gái ở dưới tầng 15 cho mèo ăn."

Trương Thanh Duyệt nhìn tôi, cuối cùng cô ấy khoác vai tôi đi về phía trước: "Khi tôi biết cô ấy qua đời vì bệnh, tôi nhất thời không chấp nhận được sự thật này, cho nên không đến tham dự đám tang của cô ấy. Sau khi nghỉ việc, tôi quay lại trường học, bắt đầu cuộc sống một người. Năm tháng thật biết trêu ngươi, mặc dù đã trễ rất nhiều năm, nhưng mà cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, cô gái cho mèo ăn dưới lầu, chào cô."

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thanh Duyệt, nghiêng đầu và đưa tay ra để bày tỏ điều trong lòng: "Trương Thanh Duyệt, cô thích chị ấy đúng không?"

Trương Thanh Duyệt mở to mắt và cuối cùng ngậm miệng lại, mỗi người đều có một bí mật trong lòng, và Tần Quân có lẽ là bí mật của cô ấy. Ngay sau đó, cô phá lên cười, nhưng cuối cùng không trả lời câu hỏi của tôi.

     .....

Vưu Phi Phàm kiểm tra lịch và thấy ngày 30 tình cờ là thứ Sáu, thế là cô ấy quyết định đợi tan học, chở hết mấy bạn nhỏ về nhà, sau đó về thu dọn hành lý, lên đường về Thành Đô, tôi thấy ý này cũng khá tốt, cho nên tôi đi chợ trước một ngày, đổ đầy xăng. Bọn trẻ không biết chúng tôi sắp phải rời khỏi nơi này, lần đầu tiên bọn trẻ ngồi trên xe đầy thích thú, cười đùa với nhau, vui vẻ vô cùng.

Chúng tôi đi tới đi lui bốn năm chuyến, có bạn nhỏ nhà ở xa nhất nghe nói phải đi bộ mấy cây số để đi học. Chúng tôi trở về đón nhóm bạn nhỏ cuối cùng cũng đã chạng vạng 5 giờ chiều, bầu trời mùa đông kéo theo bóng tối, Trương Thanh Duyệt nhìn bầu trời và nói vài lời: "Cảm giác như trời sắp mưa, lái xe chậm lại."

Vưu Phi Phàm lần lượt bế bọn nhỏ lên xe, nhìn trời: "Mùa đông rồi, ở đâu ra dễ mưa như vậy?"

"Không sợ vạn nhất chỉ sợ lỡ đâu, trời đêm đi rất nguy hiểm, nhất định phải chú ý an toàn."

"Đã biết!"

Vưu Phi Phàm đổi chỗ cho tôi, còn nói quay lại sẽ để tôi lái xe, như vậy sẽ dễ dàng hơn, người này rất biết cách khiến người ta ấm lòng. Thế là chúng tôi giống như những người tài xế xe buýt, dừng lại từng trạm, chào tạm biệt các bạn nhỏ, cho đến khi bạn nhỏ cuối cùng được chúng tôi đưa về đến nhà, Vưu Phi Phàm châm một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ, đột nhiên một tiếng sấm như sấm cắt ngang qua bầu trời.


Ngay sau đó, trời bắt đầu mưa to, cả hai chúng tôi chạy thục mạng vào trong xe, Vưu Phi Phàm mắng chửi: "Trương Thanh Duyệt còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết, thật kinh khủng!"

Tôi uể oải ngồi dựa vào ghế, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe: "Mau quay về đi kẻo mưa to."

"Đường núi gồ ghề, để tôi lái."

"Đâu phải lần đầu tôi lái xe, sợ cái gì chứ?"

Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt hơn, thậm chí không thể nhìn rõ một đoạn nào đó của sông Kim Sa cách đó không xa, tầm nhìn trở nên hạn hẹp, đường núi quanh co có khúc cua gấp, chỉ sợ có xe nào đó đi ngược lại, cho nên dừng lại không được mà đi cũng không xong, chỉ có thể đi với tốc độ 20km/h.

Đột nhiên, Vưu Phi Phàm ngồi thẳng dậy,

cô ấy lấy tay áo lau cửa kính ô tô phía trước, giống như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, tôi khó hiểu nhìn sang cô ấy: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

"Này... không phải chứ... cô không cảm thấy ngọn núi bên cạnh có cái gì đó không ngừng rơi xuống sao?"

Tôi làm theo và thò đầu nhìn về phía trước, ngay khi chúng tôi tiếp tục lái xe về phía trước với sự nghi ngờ, một tảng đá lớn hơn đầu của Vưu Phi Phàm đã đập vào mui xe phía trước với một tiếng nổ, may mắn thay, tốc độ của chiếc xe không nhanh. Tôi đạp phanh gấp, cú va chạm làm cả hai chúng tôi giật mình tỉnh táo.

Cảnh tượng tiếp theo chúng tôi gặp phải có lẽ cả đời không thể nào quên, thật không may, chúng tôi đã đến khu vực dễ sạt lở, mưa còn mang theo đất đá trên trời rơi xuống, đường lái xe phía trước bị phong tỏa hoàn toàn, khuôn mặt của Vưu Phi Phàm đột nhiên mất đi những nét hồn nhiên của những ngày qua, cô ấy cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tình hình trên đỉnh núi, cuối cùng bĩnh tĩnh nói: "Lùi xe."

Tôi vừa lùi xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, đá rơi lớn nhỏ, chiếc xe jeep của chúng tôi chịu không nổi lực va chạm, đột nhiên chiếc xe jeep Bắc Kinh cũ kỹ đi cùng chúng tôi suốt chặng đường đình công, giờ phút này, cả hai chúng tôi đều thầm hô xong đời rồi, em trai nhỏ già nua à, đừng bỏ cuộc như thế này chứ! Vưu Phi Phàm đoán rằng nó có liên quan đến việc tảng đá lớn đập vào mui xe vừa rồi, cô ấy làm như muốn ra khỏi xe để xem tình hình.

Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy và nói: "Cô điên rồi! Đá rơi khắp nơi bên ngoài, sẽ trúng chết người đó!"

"Ở yên ở đây cũng không phải là cách tốt. Mưa rất lớn, nếu vẫn tiếp tục sạt lở đất, chúng ta sẽ bị...a...."

Đột nhiên có tiếng va chạm ầm ầm, chúng tôi trợn mắt nhìn đá và bùn từ trên cao tuôn xuống, chiếc xe vùi trong đống đá, Vưu Phi Phàm hoảng sợ hét lên: "Bảo vệ đầu đi..."

     ....

Tôi đã có một giấc mơ dài, Tần Quân đã hát trong mơ, cô ấy đưa tay ra, nói về nhà nào... Về nhà thôi, em đã lang thang khắp mọi nẻo đường rồi, Thu Kỳ à, nên về nhà thôi....  Lúc tôi muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy....


"Đừng ngủ.... đừng có ngủ... Thu Vô Danh, cô tỉnh lại cho tôi!"

Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu. Tôi bị giọng nói của Vưu Phi Phàm đánh thức. Chân tôi bị kẹt dưới bàn điều khiển và tôi không thể cử động. Tư thế nằm của tôi bị biến dạng. Tôi cử động tay và cố gắng đẩy cô ấy.  Trạng thái của Vưu Phi Phàm đỡ hơn tôi nhiều, tảng đá đã đè ép bên hông phía tôi, tôi bị mắc kẹt.

Vưu Phi Phàm mở cửa xe, nhảy ra ngoài, may mắn là chúng tôi bị mắc kẹt ở một góc ngay cây cổ thụ, nếu không chúng tôi đã bị cuốn vào sông Kim Sa từ lâu.

Tôi muốn động đậy cơ thể, nhưng toàn thân đau đớn, cắn răng: "Đau quá..."

Khuôn mặt của Vưu Phi Phàm đẫm nước mắt, khi cô ấy thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy đã nắm tay tôi nghẹn ngào nói: "Cô ráng chịu một chút, tôi sẽ tìm cách... đừng ngủ, xin cô đừng ngủ."

Qua tấm kính ô tô bị vỡ, tôi có thể nhìn thấy Vưu Phi Phàm đang cố gắng xê dịch tảng đá, cô ấy định dịch tảng đá ra bên hông xe phía sau, để tránh cho xe bị trượt xuống vực. Cô ấy vừa ôm tảng đá vừa lau nước mắt, người lấm lem bùn đất, sau khi đã kê đá xong xuôi, cô ấy thử xê dịch tảng đá đang chèn ép bên hông tôi. Cho dù cố gắng đến cỡ nào thì tảng đá vẫn không nhúc nhích.

Khuôn mặt của Vưu Phi Phàm gần như áp vào tảng đá, tôi có thể nhìn rõ qua cửa sổ xe, cô ấy rên rỉ đau đớn và cố gắng đẩy tảng đá ra hết lần này đến lần khác, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Tôi sẽ không phép bất cứ ai ở bên cạnh tôi rời đi! Không thể!"

Tôi yếu ớt nhìn cô ấy, tôi nhớ rằng cô ấy từng bị tai nạn xe hơi, người phụ nữ ngồi ở ghế lái đã chết, tôi không biết tai nạn như vậy sẽ mang lại cho cô ấy những ám ảnh gì, cô ấy như phát điên, cho dù tảng đá có cào rách da mặt và tay cô ấy, cho dù máu chảy ra mang theo đau đớn, cô ấy vẫn dồn hết sức để di chuyển tảng đá, cho đến khi tảng đá mang theo tiếng va chạm rơi xuống vực, tôi tưởng đâu Vưu Phi Phàm đã rơi xuống vực cùng nó, cánh tay duy nhất tôi có thể cử động, điên cuồng đập vào xe, hoảng sợ khóc: "Vưu Phi Phàm.. .Vưu Phi Phàm...."

Đột nhiên, nghe bộp một tiếng, một cái tay đập vào cửa xe, Vưu Phi Phàm máu me đầy mặt đứng dậy, đôi tay đầy vết thương kia bắt đầu điên cuồng kéo cửa xe ra, cô ấy nghiến răng gầm lên: "Tôi là Chó điên... Tôi là chó điên... Không có gì chó điên không làm được... Ai cũng không được chết... Thu Kỳ, cô chờ tôi một chút..."

Tôi đưa tay lên che miệng, nhìn một Vưu Phi Phàm phản kháng không cam lòng, trông rất đáng thương. Đến lúc tôi được cô ấy kéo ra khỏi xe, trời lại bắt đầu mưa phùn, lạnh và đau khiến chúng tôi rùng mình, tôi vòng tay qua cổ cô ấy, đưa tay vuốt má cô ấy, khóc theo mưa phùn: "Tôi tưởng cô ngã xuống dưới rồi!"

Cô ấy nhìn tôi không nói lời nào, liên tục lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cô về."

Tôi không thể nhìn thấy con đường phía trước trên con đường núi tối đen như mực, nhưng nằm trên lưng Vưu Phi Phàm tôi lại có cảm giác an tâm, cô ấy đi rất chậm, chúng tôi không tìm thấy điện thoại, cho nên chỉ có thể liều mạng đi về phía trước trong tuyệt vọng. Con đường gập ghềnh khúc khuỷu, tôi đã quen với một Vưu Phi Phàm yếu ớt vô dụng, hay cười giả lã, giờ phút này cô ấy lại giống như một con cự thú chống lại vận mệnh, gầm thét, từng bước đi về phía trước....

Hoá ra, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với cô ấy, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một Vưu Phi Phàm mệt mỏi nhưng lại cố chấp, cô ấy thở hổn hển nói: "Tôi không bao giờ cho phép cô từ thế giới của tôi... diễn lại một cảnh tử biệt.... tôi phải đưa cô trở về...."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện