Ngày mốt sẽ rời đi, tôi đã bàn bạc với Vưu Phi Phàm và Hà Hoà, quyết định không chính thức nói lời từ biệt với bọn trẻ, đôi khi cảm giác lễ nghĩa quá nặng nề, mọi người sẽ chán nản và khó chịu, đột nhiên đến đột nhiên đi, điều này phù hợp với tính khí của chúng tôi. Đêm đã khuya, sau khi Vưu Phi Phàm cho bọn trẻ đi ngủ, chúng tôi tập trung ở sân chơi.
Trương Thanh Duyệt đốt một ít củi trong nhà bếp, còn Vưu Phi Phàm tạm thời xây một lò đất nung trên sân chơi, âm thầm chôn bốn củ khoai tây xuống đất. Với sức của một người đàn ông, Hà Hòa cầm xẻng giúp Trương Thanh Duyệt mang củi đã đốt từ trong bếp ra. Sau một lúc bận rộn, cuối cùng cũng xong, chúng tôi vây quanh lửa trại sưởi ấm.
Trương Thanh Duyệt vỗ tay ra hiệu cho chúng tôi đợi, cô ấy trở lại văn phòng sờ soạng hồi lâu rồi đi ra với mấy lon bia trên tay: "Đều là bảo bối của tôi hết đấy, mấy ngày lễ lớn tôi chỉ dám uống một lon."
Vưu Phi Phàm nhận lấy bia, hớp một ngụm rồi rùng mình một cái: "Ha~ mát lạnh, sảng khoái cả người."
Trương Thanh Duyệt đứng dậy và nâng bia lên, điềm đạm nói: "Tôi thay mặt bọn trẻ cảm ơn mọi người. Đây là một tháng có lẽ độc nhất vô nhị, các bạn đã khiến nơi này tràn ngập niềm vui và hy vọng. Tôi uống trước để thể hiện sự tôn trọng!"
Vưu Phi Phàm tuỳ ý xua tay: "Đáng ra, tôi vốn cho rằng khoảng thời gian này sẽ vất vả, nhưng mà thật ra tôi rất thích chỗ này, nếu không phải Thu Vô Danh vội vàng muốn rời đi, tôi ở lại đây cả năm hay lâu hơn nữa cũng không sao hết."
Trương Thanh Duyệt cười và đưa tay ra, muốn xoa mặt Vưu Phi Phàm: "Nếu thích như vậy, sau này lại đến nhé~"
Hà Hoà đề nghị chơi một bản nhạc bên đống lửa, và chúng tôi lặng lẽ nghe tiếng đàn ghi-ta, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao ở vùng núi rừng Tây Tạng. Chờ đến khi uống cạn lon bia, Trương Thanh Duyệt vỗ vai tôi: "Đi ra đây với tôi một lát."
Vưu Phi Phàm ôm Hà Hoà vẻ mặt buồn bã, cuối cùng dùng cầm kẹp lục lọi trong trong đống lửa tìm khoai tây chôn dưới đất: "Đi nhanh về nhanh, khoai sắp ăn được rồi!"
Chúng tôi cũng không đi xa, chỉ là đi dạo một vòng sân, Trương Thanh Duyệt đi rất chậm, đột nhiên thở dài: "Tôi biết quan hệ của cô và Tần Quân."
Tôi không ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng Hà Mộc dường như không phải là người lắm mồm, tôi nghi ngờ hỏi: "Hà Mộc nói cho cô à?"
Trương Thanh Duyệt lắc đầu: "Chính Tần Quân đã nói với tôi, đó là lúc hai người mới quen nhau.... Tôi vốn là kỹ sư xây dựng, cho nên chúng tôi thường xuyên trò chuyện nói vài thứ liên quan đến công ty, mặc dù sau đó tôi đến đây không còn gặp cô ấy nữa, nhưng mà vẫn thường xuyên gọi điện thoại, gửi email. Cô biết không, hôm đó cô ấy đang ở trong văn phòng, trò chuyện với tôi vấn đề kỹ thuật các dự án đấu thầu, đột nhiên, cô ấy chuyển chủ đề..."
Tôi sửng sốt một lúc, không nói nên lời nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Duyệt, cô ấy là người không thích cười, đeo kính cận trông rất cứng nhắc, nhưng khi nói về Tần Quân, biểu cảm của cô ấy rõ ràng dịu dàng hơn một chút, cô ấy dừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: "Cô ấy đột nhiên nói, thật thú vị, dưới lầu có một cô gái hàng ngày cho mèo hoang ăn ở chỗ kia. Tôi nói với cô ấy, chuyện này có gì mà ngạc nhiên chứ. Cô ấy nói thật hiếm có, rồi cười ha ha. Tôi biết khi đó cô ấy đã chia tay Hà Mộc, thường xuyên tìm tôi nói chuyện, đơn giản là muốn có người bên cạnh cô ấy. Đến một ngày, cô ấy ở trong điện thoại, cười nói vui vẻ, nói cuối cùng không cần làm phiền tôi nữa."
Nhắc tới Tần Quân, trong lòng nhất thời rối loạn mới một hồi sau có thể bình tĩnh trở lại: "Tôi chính là cô gái ở dưới tầng 15 cho mèo ăn."
Trương Thanh Duyệt nhìn tôi, cuối cùng cô ấy khoác vai tôi đi về phía trước: "Khi tôi biết cô ấy qua đời vì bệnh, tôi nhất thời không chấp nhận được sự thật này, cho nên không đến tham dự đám tang của cô ấy. Sau khi nghỉ việc, tôi quay lại trường học, bắt đầu cuộc sống một người. Năm tháng thật biết trêu ngươi, mặc dù đã trễ rất nhiều năm, nhưng mà cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, cô gái cho mèo ăn dưới lầu, chào cô."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thanh Duyệt, nghiêng đầu và đưa tay ra để bày tỏ điều trong lòng: "Trương Thanh Duyệt, cô thích chị ấy đúng không?"
Trương Thanh Duyệt mở to mắt và cuối cùng ngậm miệng lại, mỗi người đều có một bí mật trong lòng, và Tần Quân có lẽ là bí mật của cô ấy. Ngay sau đó, cô phá lên cười, nhưng cuối cùng không trả lời câu hỏi của tôi.
.....
Vưu Phi Phàm kiểm tra lịch và thấy ngày 30 tình cờ là thứ Sáu, thế là cô ấy quyết định đợi tan học, chở hết mấy bạn nhỏ về nhà, sau đó về thu dọn hành lý, lên đường về Thành Đô, tôi thấy ý này cũng khá tốt, cho nên tôi đi chợ trước một ngày, đổ đầy xăng. Bọn trẻ không biết chúng tôi sắp phải rời khỏi nơi này, lần đầu tiên bọn trẻ ngồi trên xe đầy thích thú, cười đùa với nhau, vui vẻ vô cùng.
Chúng tôi đi tới đi lui bốn năm chuyến, có bạn nhỏ nhà ở xa nhất nghe nói phải đi bộ mấy cây số để đi học. Chúng tôi trở về đón nhóm bạn nhỏ cuối cùng cũng đã chạng vạng 5 giờ chiều, bầu trời mùa đông kéo theo bóng tối, Trương Thanh Duyệt nhìn bầu trời và nói vài lời: "Cảm giác như trời sắp mưa, lái xe chậm lại."
Vưu Phi Phàm lần lượt bế bọn nhỏ lên xe, nhìn trời: "Mùa đông rồi, ở đâu ra dễ mưa như vậy?"
"Không sợ vạn nhất chỉ sợ lỡ đâu, trời đêm đi rất nguy hiểm, nhất định phải chú ý an toàn."
"Đã biết!"
Vưu Phi Phàm đổi chỗ cho tôi, còn nói quay lại sẽ để tôi lái xe, như vậy sẽ dễ dàng hơn, người này rất biết cách khiến người ta ấm lòng. Thế là chúng tôi giống như những người tài xế xe buýt, dừng lại từng trạm, chào tạm biệt các bạn nhỏ, cho đến khi bạn nhỏ cuối cùng được chúng tôi đưa về đến nhà, Vưu Phi Phàm châm một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ, đột nhiên một tiếng sấm như sấm cắt ngang qua bầu trời.
Ngay sau đó, trời bắt đầu mưa to, cả hai chúng tôi chạy thục mạng vào trong xe, Vưu Phi Phàm mắng chửi: "Trương Thanh Duyệt còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết, thật kinh khủng!"
Tôi uể oải ngồi dựa vào ghế, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe: "Mau quay về đi kẻo mưa to."
"Đường núi gồ ghề, để tôi lái."
"Đâu phải lần đầu tôi lái xe, sợ cái gì chứ?"
Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt hơn, thậm chí không thể nhìn rõ một đoạn nào đó của sông Kim Sa cách đó không xa, tầm nhìn trở nên hạn hẹp, đường núi quanh co có khúc cua gấp, chỉ sợ có xe nào đó đi ngược lại, cho nên dừng lại không được mà đi cũng không xong, chỉ có thể đi với tốc độ 20km/h.
Đột nhiên, Vưu Phi Phàm ngồi thẳng dậy,