[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 46


trước sau


Mặc dù tôi không thích nói chuyện riêng trong giờ làm việc, nhưng mà mỗi ngày Phi Phàm cũng gọi điện thoại làm phiền tôi vài câu, thỉnh thoảng còn kiếm chuyện với tôi, nằng nặc đòi đàm đạo về con đường phát triển sau này của con. Nếu như không có nhiều việc trong tay, tôi sẽ thuận theo ý em ấy nói vài câu, nhưng khi bận rộn mở họp hết cuộc này đến cuộc khác, tôi vẫn nhịn để chiều theo ý em ấy.

Chúng tôi đã thoả thuận với nhau từ trước, tôi sẽ làm việc kiếm tiền, còn em ấy thì chăm sóc gia đình và Khuynh Phàm, như vậy với cân bằng. Nhưng có lẽ Phi Phàm không nhận ra chúng tôi dần đi theo hai hướng ngược nhau, thậm chí càng ngày càng xa nhau hơn.

Tôi bỏ mặc cảm xúc của Phi Phàm, em ấy thì cố gắng để trở thành một bà nội trợ hoàn hảo, sắp xếp gia đình đâu vào đó, chăm sóc Khuynh Phàm trắng trẻo mập mạp, kể cả chế độ ăn uống sinh hoạt của tôi, em ấy cũng quy hoạch thỏa đáng. Tất cả mọi người nhìn vào cảm thấy cuộc sống chúng tôi thật ấm no, nhưng sau khi mất đi những thú vui cuộc sống, bỗng chốc mọi thứ rơi vào hụt hẫng.

Thỉnh thoảng tôi bận việc ở công ty đến khuya, em ấy lại mang đến một nồi canh nóng hổi đứng ở cửa, tôi rất cảm động, nhưng mà cái cảm động không phải vì em ấy xuất hiện ở đây đồng hành với tôi, mà vì em ấy đã hình thành một thói quen yêu tôi như thế, nhưng mà trong tình yêu này, em ấy đang dần đánh mất bản thân.

Mỗi khi em ấy cầm chiếc hộp giữ nhiệt, ân cần bày ra một bàn thức ăn để tôi có bữa ăn ngon, em ấy xót xa xoa vai cho tôi, phàn nàn sao lại làm việc vất vả thế này, làm tôi nhớ đến một Vưu Phi Phàm vô tâm vô phổi ngày xưa, hở một chút là tức giận, tức giận rồi sẽ đôi co vài lời với tôi, tất cả mọi thứ đều thể hiện ra hết bên ngoài, một kẻ liều lĩnh. Nhưng thế bây giờ, em ấy lại dịu dàng như một chú cừu non lúc nào cũng cần được yêu thương.

Tôi lơ đãng bước vào phòng tiếp khách, người trước mặt làm tôi hơi ngạc nhiên, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, thắt một chiếc nơ xinh xắn bên hông, rất hợp với chiếc áo len cổ lọ ở bên trong, hai tay đeo găng tay da màu đen, mái tóc đen dài thẳng xõa ngang vai, một bên tùy ý buộc ra sau tai, tấm lưng có vẻ gầy hơn tôi.

Cô ấy quay lưng về phía tôi, dùng tay trái đeo găng chạm vào cửa sổ kính suốt, nghe tiếng động cũng không quay lại, tôi đi tới bàn, sau đó đặt tài liệu lên bàn. Người phụ nữ này như một cái động đen, không dễ dàng động vào, đây là cảm giác trực quan nhất mà cô ấy mang lại cho tôi.

"Tầm nhìn của toà nhà Kiệt Thế Trác Tuyệt rất tốt, đứng ở nơi này có thể ngắm nhìn những nơi nhộn nhịp của thành phố từ bất kỳ góc độ nào. Nghĩ mà xem, chỉ riêng mảnh đất đã đáng giá rất nhiều tiền. Tôi nói đúng, Lam đổng."

Nghe được giọng nói trước khi được nhìn thấy gương mặt của người nữ kia vang lên, cô ấy từ từ quay lại nhìn tôi, rồi từ từ đi đến bàn, chắp tay sau lưng, cô ấy kéo ghế ra và ngồi xuống, từng chi tiết từng động tác vô cùng chậm rãi, để lộ ra sự tự tin và thanh lịch, phong thái người này không hề bình thường. Tôi cười, dùng ngón tay gõ lên tập tài liệu trên bàn: "Cô họ gì?"


"Tôi tự phụ quá, quên giới thiệu bản thân. Xin chào Lam đổng, tôi là chủ tịch tập đoàn Quan Thị, Quan Thư Quân, tôi không quan trọng lắm mấy cái hình thức, cho nên không cần đưa danh thiếp cho tôi."

Tôi hiểu ý gật đầu, tôi cũng không xa lạ gì với tập đoàn Quan Thị, dùng từ đối thủ một mất một còn để nói về nó, có lẽ sẽ đúng hơn, "Mối quan hệ giữa Quan Thị và Kiệt Thế Trác Tuyệt, không đến mức để địch thân Quan tổng đến đây uống trà với tôi."

Quan Thư Quân cảm thấy buồn cười với lời nói của tôi, và chỉ vào tài liệu đáp: "Chuyện công ty là đối thủ của nhau cũng rất là bình thường, nếu Lam đổng không phiền, thì lúc rảnh có thể đến Quan Thị uống trà cũng không sao hết, có qua có lại còn hơn đứng yên một chỗ."

Không muốn lãng phí thời gian cho những câu bông đùa, tôi hỏi thẳng vào vấn đề: "Tài liệu này có nghĩa là gì?"

Ngay cả khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, Quan Thư Quân đã mang một ác khí khó hiểu khiến tôi rất khó chịu, cô ấy cười giải thích: "Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của cô đã tham gia đấu thầu các hạng mục của chính phủ. Có rất nhiều dự án, nhưng tình hình ở năm qua không được lạc quan lắm. Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì kế hoạch xây dựng khu công nghiệp công nghệ cao đã bị chúng tôi trúng thầu."

"Cho nên, Quan tổng đến đây chỉ là khoe khoang thành tích à?"

"Chút thành tích nhỏ này của tôi làm sao có thể so với Lam đổng được. Đứng nơi đây nhìn thành phố này, chẳng phải sẽ thấy hết được những khu sầm uất đều thuộc sở hữu của Lam đổng sao, đương nhiên Quan Thị không so được rồi. Phần tài liệu này, xem như là lễ gặp mặt của tôi, coi như thông báo sớm một tiếng, dự án này bao gồm năm phần: khu du lịch, khu dân cư phức hợp, cầu vượt biển, bãi biển nhân tạo và đường vành đai đảo. Quan trọng là ở trên đã quyết định dự án này để cho ba công ty nhận thầu, trong đó cần hai công ty có đủ tư cách và tiềm lực tài chính vững mạnh, công ty có lại là doanh nghiệp của nhà nước có trách nhiệm giám sát và tham gia điều hành.

Tôi không ngại nói cho cô biết, Quan Thị đã được xác định là 1 trong 2 công ty được tham gia. Lam đổng có thể dùng chút nhân mạch có thể tìm hiểu được chi tiết về nó, mặc dù cô có thể không tham gia dự án này, dù sao công ty cô cũng không dựa vào mấy cái dự án kỹ thuật để kiếm tiền, chẳng qua là hơi đáng tiếc, vì du lịch nghỉ dưỡng chính là điểm mạnh của Kiệt Thế, dự án tốt thế này mà không tham gia được, nghĩ thôi cũng đã khó chịu."

Tôi không thể tin được, nghi hoặc hỏi lại: "Một dự án lớn như vậy chỉ sử dụng ba công ty? Có ảo tưởng sức mạnh quá không?"

"Tôi nói có thể cô không tin, đợi dự án công bố trên internet thì cô sẽ biết thôi, dù sao thì công ty có đủ tư cách và năng lực cũng không có nhiều, nhưng mà cũng đâu chỉ có công ty của 2 chúng ta, dù sao vẫn có rất nhiều người muốn chia sẻ miếng bánh này."

Thái độ của Quan Thư Quân rất thản nhiên, nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi do dự, không có ai vô cớ tiết lộ bí mật kinh doanh của công ty cho người khác, huống chi công ty của chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhau, hầu hết là cạnh tranh với nhau. Thế nhưng tôi vẫn mở miệng giữ người ở lại: "Quan tổng, chúng ta nói xa hơn đi, mục đích của cô là gì?"

"Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, rất dễ đi cửa sau. Thay vì phải làm việc với mấy công ty xa lạ, tôi thích làm việc với công ty mà tôi hiểu rõ. Tài lực của Kiệt Thế Trác Tuyệt ai cũng biết rõ, chia sẻ tài nguyên vẫn tốt hơn một mình mạo hiểm, cho dù công ty cô không thắng thầu, nhưng chúng ta vẫn có thể thỏa thuận hợp tác với nhau để hoàn thành dự án, tôi cũng sẽ không lỗ, cô cũng có thể kiếm được một mớ, vẹn cả đôi đường."

Quan Thư Quân không ở lại lâu hơn nữa, bước đi rất tiêu sái rời khỏi nơi này. Tôi ngồi trong

phòng tiếp khách nhìn chằm chằm tập tài liệu, trầm tư một hồi lâu, Tiểu Đỗ bước vào: "Lam đổng, có về lại văn phòng không ạ?"

Tôi đứng dậy đi đến cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi ra chỉ thị: "Tiểu Đỗ, đem những dự án hợp tác của Quan Thị, báo cáo thường niên, đối tác và thông tin cá nhân của Quan Thư Quân trong mấy năm qua điều tra chi tiết cho tôi, càng nhanh càng tốt."

"Vâng, Lam đổng."

Nhìn xuống toàn bộ khu thương mại từ góc mà Quan Thư Quân vừa đứng, khẽ lẩm bẩm vô thức: "Chỗ này... không phải ai cũng có thể đứng để ngắm."

...

Về đến nhà, Phi Phàm đeo tạp dề, một tay bế Khuynh Phàm đứng ở cổng, vừa xuống xe, bé con đã chạy về phía tôi: "Mẹ!"


Nhóc con này lại tăng cân rồi, bế lên rất chắc tay. Phi Phàm đưa tay lên bế con bé ra khỏi tay tôi, kèm với chút giọng đau xót: "Mẹ đi làm vất vả cả ngày, chúng ta ngoan ngoãn đứng đây, đừng làm phiền mẹ nha~"

Tôi nói đùa: "Tiểu Phàm, mấy ngày nay đừng cho con ăn nhiều vào bữa tối, bé con tăng cân lên rồi, nếu mà tăng lên chút nữa thì giống như lốp xe Michelin."

Tôi vừa dứt lời, em ấy đã phản bác lại với vẻ mặt vô cùng bất mãn: "Làm sao có thể làm vậy được! Đang là thời kỳ sinh trưởng, em nóng lòng muốn nhét cái phễu vào miệng con bé! Tuyệt đối không thể giảm thức ăn bữa tối lại! Từ chối!"

"Được rồi, được rồi, chỉ cần có việc liên quan đến con, là em lại quyết liệt. Kệ em, muốn làm gì làm."

Phi Phàm thuận tay cầm lấy túi xách của tôi, bế Khuynh Phàm đi sau lưng tôi, không ngừng lảm nhảm: "Em chắc chắn chị sẽ hài lòng với món ăn Tân Cương tối nay. Lần trước chị nói mâm gà ăn rất ngon, hôm nay em còn upgrade nó lên nữa. Thời em còn đi học đại học, từng ăn mấy món ăn do người Tân Cương ở cổng trường làm, nó ngon tuyệt vời, đặc biệt là mì sợi trộn với súp...."

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn em ấy, tức giận nói: "Hừ... Chị phát hiện ra..."

Phi Phàm cho rằng tôi có gì đó không ổn, vội vàng cắn lưỡi, yếu ớt hỏi: "Phát hiện cái gì a?"

"Chỉ cần em mở miệng, không nói về con thì chính là chuyện bếp nút."

Em ấy xấu hổ gãi đầu, lẩm bẩm: "Đây là thú vui cuộc sống của em mà, chị không được bóp chết nó!"

Thấy cô dâu nhỏ của tôi dáng vẻ ấm ức, tôi lại nhân cơ hội này làm khó em ấy, trêu ghẹo một chút, cho nên đen mặt nói: "Ồ~ thú vui cuộc sống của em... hình như không có chị!"

Khuynh Phàm cắn lỗ tai em ấy, hùa theo: "Ồ~ không có mẹ~"

Phi Phàm nôn nóng đỏ mặt, đưa tay lên che mắt con, ghé đầu sát vào tai tôi khiêu khích phản bác: "Chị là thú tình của em~ yêu thích vô cùng...."

Nói xong, em ấy cắn cắn môi tôi, làm điệu bộ muốn hôn sâu, tôi đẩy vai em ấy ra trách móc: "Con còn ở đây đó."

———————————————————————————————————————————

Nhà, không còn Phi Phàm không còn lại một ngôi nhà nữa, thậm chí nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống rất nhiều, thực sự khó chịu còn hơn áp lực, tôi không thể làm gì khác ngoài việc mặc váy ngủ ngồi ngoài vườn bàng hoàng.

Hỉ Đa Đa dùng móng vuốt cào cào lấy cái chén của nó, sau đó tôi mới phát hiện trong chén không có gì, đến nước cũng không còn. Tìm cả buổi cũng không thấy được chỗ cất thức ăn cho chó, đành một tay bưng chậu nước, tự nhiên gọi: "Tiểu Phàm, thức ăn của Đa Đa để ở chỗ nào thế?"

Trong khu vườn trống trải, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua cỏ cây tạo nên những tiếng xào xạc, tôi thẫn thờ quỳ xuống xoa đầu Hỉ Đa Đa... Em ấy, người chưa bao giờ rời xa tôi, giờ đây đã đi rồi.

...


"Lam đổng, đây là mấy bộ kế hoạch xây dựng chung quanh đảo công trình, Quan tổng sáng sớm đã phái người đưa tới, bọn họ nói hôm nay nhất định phải chọn một bộ, nếu không sẽ đình chỉ thi công, bọn họ nói ở trên hỏi thăm, cần phải có quyết định."

Tôi nghịch cây bút trong tay, ra hiệu cho Tiểu Đỗ cất tài liệu sang một bên, Quan Thư Quân đúng là chơi bài rất giỏi, cho đến nay, cô ấy là người duy nhất có thể khiến tôi vấp ngã. Ngay khi tôi chuẩn bị xem xét các kế hoạch, điện thoại của tôi reo lên và tên của Lam Nguyệt Như xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Là Tịch Nhiên gọi đến, tôi cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết: "Tịch Nhiên! Tiểu Phàm đang làm gì vậy?"

"Tôi ở dưới lầu trông em ấy cả đêm, bây giờ em ấy đang ra ga xe lửa, nếu cô không đến ngăn cản em ấy lại, Phi Phàm thật sự sẽ rời đi!"

"Đi? Em ấy muốn đi đâu?"

Tôi cau mày vội vã ra khỏi văn phòng, suýt chút nữa va phải Tiểu Đỗ, cô ấy đỡ tôi, hốt hoảng hỏi: "Lam đổng, cô đi đâu vậy?"

Tôi quay đầu lại trả lời: "Mọi sắp xếp hôm nay đều huỷ bỏ...."

"Nhưng mà kế hoạch của Quan tổng bên kia... Buổi chiều, còn có một cuộc họp của ba bên...."

Tôi mang theo ác khí kiên định nói lại: "Tôi nói huỷ là huỷ."

Bởi vì chuyện công việc, chuyện công ty, chuyện con cái, có đôi khi chút tôi sẽ mặt lạnh với nhau... Có khi còn tranh cãi không ngừng vì vô số mâu thuẫn khác, em ấy sẽ tức giận nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, nhưng không biết tại sao, cảm giác lo được lo mất lại dâng lên, làm tôi nhức nhối.

Tại sao đường đến nhà ga lại xa như vậy, dường như cái thành phố này đang chống lại tôi, chăn tôi trên đường, không di chuyển được chút nào. Tôi mất bình tĩnh chạy như điên vào sảnh nhà ga, nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng hình em ấy, nhưng cuối cùng lại tìm thấy gương mặt thất thần của Tịch Nhiên: "Về đi, em ấy đi rồi."

Tôi đỡ vai cô ấy, không kìm được tức giận gào lên: "Sao cô không ngăn em ấy lại? Em ấy đi đâu? Nói cho tôi biết!"

Mộ Tịch Nhiên lạnh lùng hất tay tôi ra, bình tĩnh nói: "Nhìn bóng lưng em ấy rời đi, tôi đột nhiên cảm thấy Tiểu Phàm như vậy, mấy năm nay đều không có cuộc sống tốt đẹp, chỉ vì yêu cô, mà cố tạo ra cảm xúc riêng. Phoebe, buông tha cho em ấy đi, em ấy không phải là phụ kiện của cô."

Ổn định lại cảm xúc, tôi không muốn tin vào sự thật mà hỏi: "Ý cô là, tôi và em ấy đã kết thúc rồi sao?"

Không thể nào, Vưu Phi Phàm không thể nào không cần tôi nữa.... Lắc đầu, tôi giẫm lên đôi giày cao gót và đi về phía trước, không có việc gì tôi không thể xử lý tốt, và không có việc gì tôi không làm được, tôi nghẹn ngào quay sang chỉ vào Mộ Tịch Nhiên, tức giận nói: "Bất kể ai cũng đừng mơ đẩy em ấy rời xa tôi! Cô không thể, Quân Thư Quân không thể... Ngay cả Vưu Phi Phàm cũng không thể...."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện