Mặc dù tôi không thích nói chuyện riêng trong giờ làm việc, nhưng mà mỗi ngày Phi Phàm cũng gọi điện thoại làm phiền tôi vài câu, thỉnh thoảng còn kiếm chuyện với tôi, nằng nặc đòi đàm đạo về con đường phát triển sau này của con. Nếu như không có nhiều việc trong tay, tôi sẽ thuận theo ý em ấy nói vài câu, nhưng khi bận rộn mở họp hết cuộc này đến cuộc khác, tôi vẫn nhịn để chiều theo ý em ấy.
Chúng tôi đã thoả thuận với nhau từ trước, tôi sẽ làm việc kiếm tiền, còn em ấy thì chăm sóc gia đình và Khuynh Phàm, như vậy với cân bằng. Nhưng có lẽ Phi Phàm không nhận ra chúng tôi dần đi theo hai hướng ngược nhau, thậm chí càng ngày càng xa nhau hơn.
Tôi bỏ mặc cảm xúc của Phi Phàm, em ấy thì cố gắng để trở thành một bà nội trợ hoàn hảo, sắp xếp gia đình đâu vào đó, chăm sóc Khuynh Phàm trắng trẻo mập mạp, kể cả chế độ ăn uống sinh hoạt của tôi, em ấy cũng quy hoạch thỏa đáng. Tất cả mọi người nhìn vào cảm thấy cuộc sống chúng tôi thật ấm no, nhưng sau khi mất đi những thú vui cuộc sống, bỗng chốc mọi thứ rơi vào hụt hẫng.
Thỉnh thoảng tôi bận việc ở công ty đến khuya, em ấy lại mang đến một nồi canh nóng hổi đứng ở cửa, tôi rất cảm động, nhưng mà cái cảm động không phải vì em ấy xuất hiện ở đây đồng hành với tôi, mà vì em ấy đã hình thành một thói quen yêu tôi như thế, nhưng mà trong tình yêu này, em ấy đang dần đánh mất bản thân.
Mỗi khi em ấy cầm chiếc hộp giữ nhiệt, ân cần bày ra một bàn thức ăn để tôi có bữa ăn ngon, em ấy xót xa xoa vai cho tôi, phàn nàn sao lại làm việc vất vả thế này, làm tôi nhớ đến một Vưu Phi Phàm vô tâm vô phổi ngày xưa, hở một chút là tức giận, tức giận rồi sẽ đôi co vài lời với tôi, tất cả mọi thứ đều thể hiện ra hết bên ngoài, một kẻ liều lĩnh. Nhưng thế bây giờ, em ấy lại dịu dàng như một chú cừu non lúc nào cũng cần được yêu thương.
Tôi lơ đãng bước vào phòng tiếp khách, người trước mặt làm tôi hơi ngạc nhiên, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, thắt một chiếc nơ xinh xắn bên hông, rất hợp với chiếc áo len cổ lọ ở bên trong, hai tay đeo găng tay da màu đen, mái tóc đen dài thẳng xõa ngang vai, một bên tùy ý buộc ra sau tai, tấm lưng có vẻ gầy hơn tôi.
Cô ấy quay lưng về phía tôi, dùng tay trái đeo găng chạm vào cửa sổ kính suốt, nghe tiếng động cũng không quay lại, tôi đi tới bàn, sau đó đặt tài liệu lên bàn. Người phụ nữ này như một cái động đen, không dễ dàng động vào, đây là cảm giác trực quan nhất mà cô ấy mang lại cho tôi.
"Tầm nhìn của toà nhà Kiệt Thế Trác Tuyệt rất tốt, đứng ở nơi này có thể ngắm nhìn những nơi nhộn nhịp của thành phố từ bất kỳ góc độ nào. Nghĩ mà xem, chỉ riêng mảnh đất đã đáng giá rất nhiều tiền. Tôi nói đúng, Lam đổng."
Nghe được giọng nói trước khi được nhìn thấy gương mặt của người nữ kia vang lên, cô ấy từ từ quay lại nhìn tôi, rồi từ từ đi đến bàn, chắp tay sau lưng, cô ấy kéo ghế ra và ngồi xuống, từng chi tiết từng động tác vô cùng chậm rãi, để lộ ra sự tự tin và thanh lịch, phong thái người này không hề bình thường. Tôi cười, dùng ngón tay gõ lên tập tài liệu trên bàn: "Cô họ gì?"
"Tôi tự phụ quá, quên giới thiệu bản thân. Xin chào Lam đổng, tôi là chủ tịch tập đoàn Quan Thị, Quan Thư Quân, tôi không quan trọng lắm mấy cái hình thức, cho nên không cần đưa danh thiếp cho tôi."
Tôi hiểu ý gật đầu, tôi cũng không xa lạ gì với tập đoàn Quan Thị, dùng từ đối thủ một mất một còn để nói về nó, có lẽ sẽ đúng hơn, "Mối quan hệ giữa Quan Thị và Kiệt Thế Trác Tuyệt, không đến mức để địch thân Quan tổng đến đây uống trà với tôi."
Quan Thư Quân cảm thấy buồn cười với lời nói của tôi, và chỉ vào tài liệu đáp: "Chuyện công ty là đối thủ của nhau cũng rất là bình thường, nếu Lam đổng không phiền, thì lúc rảnh có thể đến Quan Thị uống trà cũng không sao hết, có qua có lại còn hơn đứng yên một chỗ."
Không muốn lãng phí thời gian cho những câu bông đùa, tôi hỏi thẳng vào vấn đề: "Tài liệu này có nghĩa là gì?"
Ngay cả khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, Quan Thư Quân đã mang một ác khí khó hiểu khiến tôi rất khó chịu, cô ấy cười giải thích: "Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của cô đã tham gia đấu thầu các hạng mục của chính phủ. Có rất nhiều dự án, nhưng tình hình ở năm qua không được lạc quan lắm. Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì kế hoạch xây dựng khu công nghiệp công nghệ cao đã bị chúng tôi trúng thầu."
"Cho nên, Quan tổng đến đây chỉ là khoe khoang thành tích à?"
"Chút thành tích nhỏ này của tôi làm sao có thể so với Lam đổng được. Đứng nơi đây nhìn thành phố này, chẳng phải sẽ thấy hết được những khu sầm uất đều thuộc sở hữu của Lam đổng sao, đương nhiên Quan Thị không so được rồi. Phần tài liệu này, xem như là lễ gặp mặt của tôi, coi như thông báo sớm một tiếng, dự án này bao gồm năm phần: khu du lịch, khu dân cư phức hợp, cầu vượt biển, bãi biển nhân tạo và đường vành đai đảo. Quan trọng là ở trên đã quyết định dự án này để cho ba công ty nhận thầu, trong đó cần hai công ty có đủ tư cách và tiềm lực tài chính vững mạnh, công ty có lại là doanh nghiệp của nhà nước có trách nhiệm giám sát và tham gia điều hành.
Tôi không ngại nói cho cô biết, Quan Thị đã được xác định là 1 trong 2 công ty được tham gia. Lam đổng có thể dùng chút nhân mạch có thể tìm hiểu được chi tiết về nó, mặc dù cô có thể không tham gia dự án này, dù sao công ty cô cũng không dựa vào mấy cái dự án kỹ thuật để kiếm tiền, chẳng qua là hơi đáng tiếc, vì du lịch nghỉ dưỡng chính là điểm mạnh của Kiệt Thế, dự án tốt thế này mà không tham gia được, nghĩ thôi cũng đã khó chịu."
Tôi không thể tin được, nghi hoặc hỏi lại: "Một dự án lớn như vậy chỉ sử dụng ba công ty? Có ảo tưởng sức mạnh quá không?"
"Tôi nói có thể cô không tin, đợi dự án công bố trên internet thì cô sẽ biết thôi, dù sao thì công ty có đủ tư cách và năng lực cũng không có nhiều, nhưng mà cũng đâu chỉ có công ty của 2 chúng ta, dù sao vẫn có rất nhiều người muốn chia sẻ miếng bánh này."
Thái độ của Quan Thư Quân rất thản nhiên, nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi do dự, không có ai vô cớ tiết lộ bí mật kinh doanh của công ty cho người khác, huống chi công ty của chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhau, hầu hết là cạnh tranh với nhau. Thế nhưng tôi vẫn mở miệng giữ người ở lại: "Quan tổng, chúng ta nói xa hơn đi, mục đích của cô là gì?"
"Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, rất dễ đi cửa sau. Thay vì phải làm việc với mấy công ty xa lạ, tôi thích làm việc với công ty mà tôi hiểu rõ. Tài lực của Kiệt Thế Trác Tuyệt ai cũng biết rõ, chia sẻ tài nguyên vẫn tốt hơn một mình mạo hiểm, cho dù công ty cô không thắng thầu, nhưng chúng ta vẫn có thể thỏa thuận hợp tác với nhau để hoàn thành dự án, tôi cũng sẽ không lỗ, cô cũng có thể kiếm được một mớ, vẹn cả đôi đường."
Quan Thư Quân không ở lại lâu hơn nữa, bước đi rất tiêu sái rời khỏi nơi này. Tôi ngồi trong