*Ngôi kể: Lam Phi Ỷ.
Phi Phàm giống như bị mắc chứng bệnh cáu gắt, những buồn bực tích tụ lại lan tràn khắp người, sau khi trút giận, em ấy mới bình tĩnh lại, quỳ trong bếp thu dọn một đống hỗn độn, hình ảnh trông rất kỳ lạ. Sự tức giận của tôi xen lẫn với cái buồn, tôi biết dù tôi có lựa chọn thế nào thì người bị tổn thương nhất định vẫn là em ấy, tôi có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn nhưng tôi sẽ bất lực nếu dính dáng đến em ấy.
Em ấy đẩy cửa bước đến trước mặt tôi, lẽ ra tôi phải ôm em ấy thật chặt và nói cho em ấy biết mọi chuyện không phải như những gì em ấy nhìn thấy, nhưng cơn tức giận vẫn khiến tôi không kiềm chế được mà tát em ấy một cái, tôi gào lên trong lòng Em có biết làm như thế sẽ có hậu quả như thế nào không? Em là người có tiền án, sao lại mất trí như vậy!
Nhưng tôi không dám nói ra, dáng vẻ bị thương chồng chất của Vưu Phi Phàm, làm tôi nhớ đến cảnh ngồi trong phòng thăm nuôi, đôi tay đầy vết chai của em ấy cùng với cái dáng vẻ khép nép, tôi không thể làm tổn thương lòng tự trọng của em ấy lần nữa, cái đau lan tỏa từ lòng bàn tay đến lồng ngực, tôi đánh không chỉ có mặt em ấy, mà còn đánh vào cả trái tim chúng tôi, cũng đánh vỡ đi mất tình yêu khó mà có được này.
Biểu cảm của Vưu Phi Phàm quá bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh này trong mắt tôi chính là sự tuyệt vọng vô cùng lớn. Những ngày tháng qua chúng tôi đều dày vò nhau trong mệt mỏi, mỗi lần tranh cãi đều ăn miếng trả miếng, Quan Thư Quân đã quen dùng thủ đoạn nhẹ nhàng nhất, để Phi Phàm vô tội trở lại hình dáng ban đầu, nhưng mà tôi chỉ có thể giả vờ không thấy, cũng không có cách nào giải thích được.
Đến tận bây giờ, tôi sẽ không bao giờ làm việc mà bản thân cảm thấy không có tự tin. Vào lúc, tôi không tìm ra được cách tốt để giải quyết những cái ẩn khúc, tôi đành đẩy Vưu Phi Phàm ra xa.... Trở thành kẻ xấu thay lòng đổi dạ, có thể nào cho tôi thêm chút thời gian nữa không? Tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ ra ánh sáng.
Quan Thư Quân chỉ nằm bất động trong phòng khách, vết thương trên mặt tràn ra đỏ tươi chói mắt, đứng ở cửa, mỗi lời nói như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim tôi, tôi nhìn bóng dáng kiên định của em ấy rời đi khỏi nơi này, hình ảnh này có lẽ khó mà quên được, có lẽ lần này đi rồi, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy ngọn đèn đường của mình nữa.
Tôi muốn nắm lấy tay em ấy biết bao, muốn nói cho em ấy, tôi không quên hôm nay là sinh nhật của em ấy, tôi đã hẹn bác sĩ giỏi nhất, chỉ cần em ấy muốn, chúng tôi có thể cho Khuynh Phàm một cậu em trai hay một cô em gái. Nhưng đáng tiếc không phải bây giờ, tất cả đã quá muộn, tôi không thể làm rối loạn mọi thứ, khi tôi có tất cả mọi thứ tôi cũng cần phải bảo vệ nó, giờ đây tôi chỉ có thể chọn im lặng.
Có lẽ, để em ấy đi là cách tốt nhất, Quan Thư Quân, con cáo già này sẽ dùng trăm phương ngàn cách để trả đũa, ngay khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Quan Thư Quân đột nhiên ngồi dậy, đưa tay ra lau mặt, như không có chuyện gì xảy ra, cô ta thản nhiên nói: "Tôi còn cho rằng tên này cũng có chút năng lực, ai nào ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy. Lam Phi Ỷ, tôi không thể hiểu được, một người như Vưu Phi Phàm, đi trên đường có thể túm được một bó, muốn có năng lực có năng lực, muốn có tiền thì có tiền, muốn có bối cảnh hay trình độ đều có.... Những thứ cô có, cô ấy lại không có, nhưng mà cô lại mù quáng, nhất quyết yêu người này sao? Nhưng mà, cô cũng khiến tôi kinh ngạc đó, người cô yêu nhất bị cô bức đi rồi, cũng không chịu nói ra những nỗi khổ trong lòng, rất tuân thủ luật chơi, tôi phục cô rồi. Bây giờ rất đau đúng không? Đau là phải rồi, điều đó chứng tỏ tình cảm của cô rất sâu đậm. Có băng cá nhân không? Tôi bị thương."
Hóa ra là cô ta giả ngất, tôi liếc xéo Quan Thư Quân, khuôn mặt này tôi nhìn đủ rồi, chưa từng có ai dám khiêu khích không giới hạn với tôi như vậy, kể cả Phi Phàm. Tôi giơ tay định tát cô ta, Quan Thư Quân ngẩng đầu nhắm mắt lại, giống như đã chờ cái tát này từ lâu, nhưng cuối cùng tôi không làm như vậy, tôi không muốn làm quá nhiều chuyện mà tôi mất bình tĩnh, đành phải nghiến răng mắng cô ta: "Cô xứng để tôi tát sao... Cút đi..."
Cô ta đứng dậy vuốt lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nhìn đồ đạc trong phòng một lượt, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: "Cuối cùng cũng đánh con chó trung thành Vưu Phi Phàm này đi rồi, một mình bơ vơ thế này làm sao cô còn tiếp tục chơi với chúng tôi được? Jane nói, trò chơi phải chơi từ từ mới thú vị, nếu cô không thể đánh bại chúng tôi, sớm muộn gì cũng thua mà thôi."
Quan Thư Quân huýt sáo, giơ tay vuốt ve lưng ghế sô pha, chậm rãi đi về phía cửa, sau đó đột nhiên dừng lại, quay người chỉ vào mặt cô ta, giọng điệu lạnh lùng ngang nhiên uy hiếp: "Đừng để tôi bắt được Vưu Phi Phàm."
Tôi hít một hơi thật sâu và nói, "Cô dám."
Cô ta cười phá lên: "Ha... nhìn tôi giống như không dám sao?"
Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi mệt mỏi dựa vào sô pha, sống cùng nhau ngần ấy năm, không gian quen thuộc bỗng nhiên không còn hình bóng của Vưu Phi Phàm, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang dần trở nên xa lạ. Lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Mộ Tịch Nhiên mang theo tiếng giày cao gót đi về phía tôi, cô ấy có chút tức giận hỏi tôi: "Phi Phàm đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Đi rồi? Đi đâu?"
"Không biết."
"Không biết là câu trả lời gì vậy? Đi, đi tìm đưa em ấy trở lại."
Mộ Tịch Nhiên hai tay ôm ngực đi đi lại lại, tiếp tục nói với vẻ tuyệt vọng: "Tôi thực sự không hiểu suy nghĩ của cô, Quan Thư Quân làm chuyện quá đáng như vậy, cô còn muốn chịu đựng đến bao giờ? Hôm nay, cô ta giở trò tính kế khiến Phi Phàm nổi giận, có thể ngày mai lại làm chuyện gì đó với cô thì sao? Cô gọi tôi từ Đức quay về, chỉ để nhìn xem đống hỗn độn bây giờ à?"
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng lười tranh cãi với cô ấy: "Nhớ kỹ, trên đời này không còn Mộ Tịch Nhiên nữa, không phải lúc để cô xuất hiện trước mặt mọi người. Đừng đi tìm Phi Phàm, em ấy đã đắc tội với Quan Thư Quân, tôi bây giờ không còn sức lực để quan tâm đến em ấy, tốt hơn hết vẫn nên để em ấy rời đi một thời gian, để không phải chịu tổn hại không đáng."
"Lam Phi Ỷ, tôi nhắc một lần nữa, đừng vô cớ làm tổn thương em ấy, cô luôn tỏ ra bản thân thượng đẳng, ngày đầu tiên khi tôi trở về đã nói, chuyện có khó đến đâu cô nên nói rõ mọi chuyện cho Phi Phàm biết, che giấu cũng chỉ làm cho em ấy nghẹn trong lòng, cũng làm cho cô nghẹn, để cho em ấy biết đầu đuôi câu chuyện, mặc dù không giúp được gì, nhưng ít ra vẫn làm chỗ dựa tinh thần cho cô, việc đã đến nước này rồi, lẽ nào cô không nên có thái độ tốt hơn sao?"
"Đủ rồi! Tôi kêu cô