Kể từ ngày tôi mang theo phần thư hợp tác đi khỏi công ty Quan Thư Quân, thì cũng không có thêm tin tức gì về cô ấy, tôi cũng cảm thấy chuyện có lẽ không chỉ đơn giản thế này, liên quan đến chuyện tiền bạc, chỉ với đôi ba câu sáo rỗng, có thể dễ dàng như vậy được à. Nhưng mà, trong thời gian này, tôi vẫn mở họp, nội dung xoay quanh dự án ở đảo và thành lập một tổ chuyên môn riêng, nói chung thì tin tức Quan Thư Quân mang đến rất hữu ích, ít nhất về mặt kế hoạch trên giấy tờ, chúng tôi vẫn nhanh hơn người khác rất nhiều bước, cũng tiết kiệm được không ít thời gian.
Hiếm có ngày không phải tăng ca, vừa hay đến giờ tan sở, tôi lê bước chân mệt mỏi đến bãi đậu xe, vừa đến gần bãi đậu xe, tôi đã nhìn thấy Phi Phàm, trên vai em ấy còn đeo một cái túi, dưới chân thì đặt mấy túi nguyên liệu đồ ăn, trông có vẻ khá nặng. Em ấy tập trung nghịch điện thoại trên tay, hẳn là nghe tiếng giày cao gót, vội vàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi, sau đó rất tự nhiên đưa ra cầm lấy túi xách và chìa khoá xe trong tay tôi, em ấy mở cửa xe ra, trông rất ra gì này nọ, sau đó mới cầm mấy túi đồ bỏ vào cốp xe.
Ngồi vào ghế lái, em ấy nhân lúc khởi động xe, ghé sát đầu cắn vào tai tôi, tôi rùng mình đưa tay lên chọt vào trán em ấy, "Đồ nịnh bợ! Nói đi, sao biết chị tan sở?"
Em ấy đắc ý lắc lắc điện thoại, vui vẻ nói: "Em có thiên nhãn bên cạnh chị nha~"
"Suốt ngày suy nghĩ cái gì không đâu, có phải đưa chút đồ hối lộ thư ký Đỗ phải không?"
"Không nói cho chị biết~"
"Tâm trạng hôm nay tốt thế à, còn đi ra ngoài mua sắm."
Phi Phàm lái xe ra bãi đậu xe, nhìn tình trạng giao thông trên đường, thành thật trả lời: "Vài ngày nữa, bé con đi học rồi, em ra ngoài mua ít đồ bé con, mấy ngày tới sẽ nấu cho bé con mấy bữa cơm ngon, chứ không trở về trường học nội trú một thời gian, lại gầy như khỉ."
Tôi đổi tư thế thoải mái, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt em ấy: "Trong đầu em chỉ có bé con thôi, không thể chừa chút vị trí nào cho chị à? Chị hỏi em, nếu chị và Khuynh Phàm...."
Tôi chưa kịp nói xong, Phi Phàm đã cắt ngang: "Thôi mà, hai người mà rơi xuống nước, em nhất định sẽ vớt bé con lên trước, dù sao thì chị có đợi một lát cũng không chết đuối được đâu, với lại em nhớ là chị cũng biết bơi, cái chiêu vợ với con này không áp dụng lên người em được! Ôi chao, chị nói em mới nhớ, đợi đến hè em đưa bé con đi học bơi..."
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khuynh Phàm gần như sẽ trở thành tình địch của tôi, nhưng ăn ghen của con gái cũng khá ngon. Tôi tức giận khoanh tay trước ngực, không biết nên cười hay nên khóc: "Sao em biết chị sẽ hỏi loại câu vô nghĩa thiếu dinh dưỡng vậy?"
Phi Phàm không thể dùng 10 đầu ngón tay để vỗ tay, cho nên lắc lắc người, còn hát một cách kỳ lạ: "Em là một con giun vừa dài vừa béo ú, mỗi ngày ở trong bụng chị ăn uống linh đình~"
Tôi rút tay đập nhẹ vào vai em ấy, vừa giận vừa buồn cười: "Em thật buồn nôn, ngốc chết đi được! Có ai lại đi miêu tả bản thân như thế không chứ!"
"Haha, em chỉ muốn chọc chị vui vẻ~"
...
Về nhà, Phi Phàm đưa Khuynh Phàm ra phòng khách chơi game, bé con lại cao lớn hơn một chút nữa rồi, chắc có lẽ được thừa hưởng gen của Joan, làn da trắng hồng giống người Châu Âu, đôi mắt nâu sẫm được che giấu dưới mái tóc đen, thật ngây thơ trong sáng, tôi vẫy tay với Phi Phàm, em ấy ngồi xuống dựa vào người tôi.
Hai chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Khuynh Phàm, em ấy bối rối hỏi: "Sao vậy?"
"Con bé ngày càng giống Joan."
Tôi còn cho rằng em ấy sẽ chê bai, nào ngờ vỗ đùi một cái rồi khen lấy khen để: "Giống Joan là tốt rồi a! Ai mà không muốn sinh con lai chứ, Khuynh Phàm nhà chúng ta nhan sắc phải cách mấy đứa bé kia mấy con phố. Nhìn đôi chân với tay đi, khi trưởng thành hẳn phải được 1 mét 7. Vẻ ngoài trông thì giống ba, nhưng gương mặt lại giống chị, em thấy Khuynh Phàm nhà chúng ta sau này sẽ làm cả nam lẫn nữ mê như điếu đổ, đừng sở khanh là được!"
Người này mở miệng một phát là bay tứ lung tung, tôi ném cho em ấy ánh mắt giết người: "Em đúng là điển hình của kiểu người nữ nhi nô, miệng như chiếc xe lửa, chạy dài. Hôm nay, nhân lúc chị rảnh rỗi, em nói xem, em còn định biến con trở thành thế nào?"
Vưu Phi Phàm vừa nghe thấy những lời từ miệng tôi, em ấy vội vàng gọi Khuynh Phàm đến với đôi mắt sáng ngời: "Tiểu Tiểu Phàm, mau đến đây."
"Mẹ~ Đại Phàm~"
Tôi bế bé con lên lên, nghiêm túc nhìn Phi Phàm: "Nói đi, em muốn nói chuyện gì?"
"Tâm sự chút chuyện về sở thích của con được không?"
Nghe em ấy nói xong, tôi sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Cái gì? Xu hướng tính dục? Con còn nhỏ, đâu ra mà...."
Phi Phàm lắc đầu: "Là sở thích chứ không phải là xu hướng tính dục! Nhưng mà nếu chị muốn thảo luận phương diện này, chúng ta có thể nói."
Tôi híp mắt nhìn em ấy, cuối cùng gác lại những đề tài này, trực tiếp hỏi: "Em nói đi, em muốn làm gì với con?"
Để tránh có cuộc xung đột mâu thuẫn như mấy năm trước, lần này tôi đã học được bài học phải biết lấy lùi làm tiến, nhìn xem thử tên Vưu Phi Phàm này còn muốn giở trò gì đây, em ấy gãi đầu thành thật trả lời: "Không phải em được gia nhập vào group chat của phụ huynh sao, nếu như có hoạt động phù hợp với phát triển và sở thích của bé con, thì em sẽ mang bé con tham gia cùng."
Tôi khoanh tay dựa vào sô pha và hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Ơ~ này~ bây giờ phụ huynh không coi con cái như mấy trẻ, nào là không cho phép làm bất cứ cái gì nếu không được cho phép, ngoại trừ học ra thì còn đăng ký mấy lớp học năng khiếu, cách thức giáo dục theo kiểu nhồi nhét này không ổn cho lắm. Nhưng mà, em chờ Khuynh Phàm đi học tiểu học, dựa vào sở thích của con bé mà đăng ký lớp học phù hợp, ngoài ngôn ngữ và toán học sẽ không cho con bé học thêm gì nữa."
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cái tên lúc trước bắt cóc con, chống đối tôi, đấu tranh thể cho Khuynh Phàm có tuổi thơ tươi đẹp, đến giờ con