Nói rồi, Giản Ngữ Mộng đuổi Dư Kiêu đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, chúng tôi đi ra ban công, cô ấy từ bên cạnh nhìn tôi một chút, Giản Ngữ Mộng cũng có tâm hồn tà ác, chắc là có liên quan đến quá khứ của cô ấy. nhưng Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một người tốt với tôi.
"Cô Giản, cô có điều muốn nói với tôi sao?"
Giản Ngữ Mộng lấy điện thoại di động ra, cười đáp: "Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, cạn lời thật."
Nghe cô ấy nói thế, xác thực là chúng tôi không có phương thức liên lạc với nhau, đúng là cạn lời thật. Cô ấy cầm điện thoại lưu số của tôi rồi add WeChat, trên trang chat cô ấy gửi hình mặt cười kèm theo câu: Đừng ôm gánh nặng một mình. Không giúp được chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ giúp đôi chút cũng không thành vấn đề.
Tôi nhìn tin nhắn rồi ngẩng đầu nhìn Giản Mộng Ngữ với vẻ mặt thản nhiên, cô ấy ngả người vào chiếc ghế tựa của Phi Phàm, giọng điệu rất thoải mái hỏi: "Thảo nào Vưu Phi Phàm thích nằm trên ban công. Cái ghế tựa này cô ấy mua ở đâu vậy? Thật thoải mái, tôi cũng phải mua hai cái mang về nhà mới được."
Tôi không có ý định đổi đề tài, thấp giọng hỏi: "Cô biết được gì?"
Giản Ngữ Mộng lắc đầu, đặt hai tay ra sau gáy: "Trong thời gian Dư Kiêu thụ án, Vưu Phi Phàm đã chiếu cố em ấy. Món nợ ân tình này chúng tôi còn chưa trả, nhưng mà cô thật may mắn khi vớ được Vưu Phi Phàm. Không biết Lam đổng có bao nhiêu hiểu biết về nhà họ Giản chúng tôi, về ngành bất động sản đúng là không thể so sánh với nhà họ Lam hay họ Quan, nhưng mà cũng không phải là con kiến. Chắc Lam đổng cũng biết mối quan hệ về chính trị hay kinh tế của Quan Thư Quân rất tốt. Nhưng mà lại không biết nhà họ Giản hắc bạch lưỡng đạo thế nào."
Tôi nhớ đến thông tin mà tôi từng xem nhiều năm trước, đừng nhìn vào thực tại thấy hai người này không thể tách rời nhau, lúc nào cũng phải dính lấy nhau, mà quên đi mất bọn họ đã từng là kẻ thù không đội trời chung với nhau, nếu không phải do Giản Ngữ Mộng sắp xếp thì làm sao Dư Kiêu lại thụ án lâu như vậy, tôi đứng dậy nói đầy ẩn ý: "Hắc bạch lưỡng đạo...."
Giản Ngữ Mộng đứng dậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dư Kiêu, và nói một cách thờ ơ: "Hồi đó, Lam đổng tranh giành quyền thừa kế nhà họ Lam, hạ bệ Bắc Thịnh Quốc Tế, hành động của Lam đổng có chắc là trong sạch không. Người đứng vững trong cái giới này, có ai dám tự tin đứng ra nói tôi 100% trong sạch không. Càng mở rộng quan hệ càng có thêm đảm bảo, có một số việc, cô sẽ đến tìm tôi. Ví dụ như...."
Cô ấy ghé sát vào người tôi thì thầm vài câu, tôi bật cười: "Nếu sau này thật sự như vậy, tôi sẽ chủ động đến cửa nhờ cô Giản giúp đỡ."
"Vậy không khách sáo."
———————————————————————————————————————————
Tiệc mà Quan Thư Quân gọi là bữa cơm gì đó thật không thích hợp, phải dùng từ cao sang để miêu tả, nhìn trong căn nhà này đâu đâu cũng thứ đắt tiền, phải nói rằng con người này từ xưa đến nay khá khoe khoang. Tôi vừa đổ xe, chưa kịp tắt máy thì đã thấy cô ấy đứng ở cửa chờ. Vừa nghe thấy tiếng mở khóa cửa xe, Quan Thư Quân liền ân cần mở cửa xe: "Rất hân hạnh Lam đổng bớt chút thời gian, đến nhà tôi dùng bữa cơm."
"Quan tổng khách sáo thế này, tôi làm khách mà lại đến đây với tay không, mong cô đừng quá để ý."
"Lam đổng có thể đến là đã cho tôi vinh hạnh rồi. Có qua có lại gì đó rất phiền hà, nếu bớt được thì cứ bớt. Mời Lam đổng đi theo tôi."
Sự phô trương của Quan gia cũng không nhỏ, trong cổng ngoài vườn đâu đâu cũng thấy có bảo vệ, tôi đi theo cô ấy vào trong biệt thự, đi vào thang máy lên tầng hai, cô ấy thản nhiên giới thiệu: "Tầng này chuyên dùng để tổ chức tiệc, căn phòng này là kiểu Tây, bên kia thì Kiểu Trung, chính giữa là khu phục vụ, rất tiện lợi."
Khi chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, cô ấy ngẫu nhiên mở một cánh cửa và tiếp tục giới thiệu: "Phòng giải trí, nơi có thể chơi mạt chược, bi-a và poker. Phòng đối diện là phòng KTV, lát nữa dùng bữa xong, chúng ta chơi mạt chược hay ca hát được chứ?"
Tôi mỉm cười xua tay từ chối lời mời của cô ấy: "Không ngờ thú vui cuộc sống của Quan tổng rất phong phú. Không dám giấu gì, thực ra tôi là người khá buồn tẻ, cuộc sống là công việc, sở thích cũng là công việc. "
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được, sau đó hờn dỗi sờ sờ mũi, rồi đổi chủ đề khác: "Vậy mời đi theo tôi."
Chúng tôi đi đến chỗ sâu nhất của tầng lầu, nơi có một cánh cửa bí mật, phía sau là cầu thang gỗ uốn khúc chắc chắn, cô ấy ấn chiếc đèn tường ở bên cạnh, chúng tôi đi xuống thang, cô ấy chưa kịp nói thì tôi đã nói đùa rằng : "Hai hầm rượu... Quan tổng thực sự rất khác người."
Cô xấu hổ xua tay, tức giận nói: "Đừng nhắc đến, đổ đầy lớp nước làm mát dưới hầm rượu đã tốn rất nhiều công sức."
Cô ấy dựa vào cửa, thản nhiên lấy ly rượu trong tủ, mở hết cửa hầm rượu ở hai bên, chúng tôi vào bên phải trước, cô ấy chỉ vào thùng rượu chưa mở sau đó giải thích:
"Bên trong hầm này chứa rượu trắng và rượu gạo, thật ra tôi cũng phải đi xã giao, không có rượu thì làm sao có thể giao tiếp với người khác, cô còn nhớ lúc cô uống trà ở trong văn tôi, tôi đã nói gì không? Một ấm trà thanh sôi thiên hạ, một chén rượu mạnh lưu lạc chốn giang hồ. Câu nói đó là ba tôi đã dạy tôi, lúc đó tôi mới du học ở Pháp về, chẳng hiểu biết gì về chuyện kinh doanh, huống chi là kiến thức uyên thâm về đối nhân xử thế, nhưng mà dùng rượu bồi rượu, cũng nhét được đống kiến thức vào đầu.
Bên này ba tầng đều là rượu Mao Đài, rượu hại gan hại thận, còn phí tiền, mua một chai Mao Đài ủ nhiều năm tốn mất mấy triệu, khi đi thăm người thân, bạn bè, hay chiêu đãi khác, cũng phải gọi một chai, như vậy mới gọi là lễ độ. Chỗ kia là rượu gạo cao cấp, tôi thích uống rượu ngâm thuốc hơn nhưng mà rất ít khi uống, chỉ dùng để làm quà cho người khác. Cô có hứng thú không? Lát nữa tôi cho người mang mấy chai rượu bỏ vào xe cô nhé?"
Xem như đã hiểu, Quan Thư Quân đang muốn thể hiện độ hào phóng và cách đối nhân xử thế của cô ấy với tôi. Tôi cười lắc đầu: "Ý tốt của Quan tổng, tôi xin nhận, nếu thật sự nói đến uống rượu, thì ở tuổi của tôi, uống trà tốt cho sức khỏe hơn."
Cô ấy vỗ tay với vẻ phấn khích, dẫn tôi đến hầm rượu bên cạnh, nơi cất giữ rượu vang đỏ, có những thùng gỗ sồi và chai lọ rải rác, số lượng không nhỏ, cô ấy giống như một đứa trẻ chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình, cố gắng lan tỏa sự phấn khích sang tôi: "Nếu không thích rượu trắng vậy thì không ghét rượu vang chứ nhỉ. Tôi không tin người như Lam đổng lại không có sở thích uống rượu vang. Tranh thủ lúc rảnh rỗi