Nuôi nấng Khuynh Phàm tốt như vậy, còn có Hỉ Đa Đa làm bạn với tôi lúc đêm khuya, Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng còn quan tâm chăm sóc khi tôi bị thương, kể cả Mộ Tịch Nhiên, những mối quan hệ này đều là Phi Phàm xây dựng lên.
Tôi tận hưởng niềm hạnh phúc và sự quan tâm của tất cả bạn bè mang lại cho tôi, những ân huệ này đều là Phi Phàm để lại cho tôi, giống như em ấy rời đi rồi vẫn để lại một phần tình yêu nặng trĩu không thể đong đếm được.
Sự yếu đuối của tôi là vì em ấy, mạnh mẽ cũng là vì em ấy, bị thương cũng do em ấy, tôi say rượu phát điên cũng bởi vì em ấy. Có đôi khi tôi lầm tưởng rằng năm tháng đã lắng xuống, bình yên quá đỗi, khiến cho tình yêu của tôi dành cho em ấy dần nhạt đi, cho đến khi em ấy rời bỏ tôi, tôi mới nhận ra, người không thể rời đi lại chính là tôi.
Tình yêu cô ấy dành cho tôi là thầm lặng, tôi là kẻ tham lam ích kỷ, là kẻ không màng đến tình cảm, tôi nghĩ mình chịu đựng trả giá lớn lao lắm, thật ra, tôi chẳng làm gì cả.
Sau khi tiễn Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng, tôi ôm Hỉ Đa Đa ngồi trên mặt đất và xem lại những bức ảnh chụp chung của chúng tôi, mỗi khi nhìn thấy Vưu Phi Phàm cười rộ lên, vẫn làm tim tôi loạn nhịp. Tôi đứng dậy đi vào bếp, bắt đầu học cách tự xay hạt cà phê, cũng chuẩn bị sẵn cho bữa sáng ngày hôm sau, dọn dẹp nhà cửa, lấp đầy thế giới của tôi bằng không khí pháo hoa thế tục.
Tranh thủ lúc nghỉ giải lao, tôi gọi điện thoại cho Tất Lam: "Tất tổng, bỗng nhiên đưa ra lời mời cũng hơi mạo muội, không biết ngày mai cô có rảnh không?"
"Lam đổng, ngày mai có chuyện gì thế?"
"Tôi thấy chuyện góp vốn không thể kéo dài nữa, cho nên mời cô đến Quan Thị để thương lượng chuyện hợp tác."
"Nếu là chuyện hợp tác, làm sao tôi từ chối được."
"Được, vậy đến lúc đó gặp cô ở Kiệt Thế Trác Tuyệt."
...
Sáng sớm, tôi xách túi đi vào trong sảnh chính của công ty, dù đã đeo kính râm gọng to, còn phủ kem che khuyết điểm nhưng mà vết thâm tím trên trán vẫn lộ rõ, ai cũng nhìn tôi như quái vật. Cũng may gặp được Tiểu Đỗ, tôi vội vàng đi về phía trước, cô ấy trừng mắt nhìn mất người xung quanh: "Có chuyện làm thì đi làm đi, bộ không có việc gì làm sao hả?"
Sau đó, chúng tôi bước vào thang máy, Tiểu Đô cúi người về phía trước, cẩn thận giơ ngón tay chạm vào vết thương: "Lam đổng, này là...."
"Té."
"Không có nghiêm trọng đó chứ?"
Tôi cười nói: "Nếu nghiêm trọng thì sao tôi có thể đi làm được? Hủy bỏ những cuộc hẹn gặp mặt không cần thiết, lát nữa Tất tổng sẽ đến, trực tiếp mang cô ấy vào văn phòng của tôi."
"Vâng, Lam đổng."
Bước vào trong văn phòng, Tịch Nhiên dùng số lại gọi điện thoại vào máy bàn của tôi, người này rất cảnh giác cho nên nói ngắn gọn: "Hẹn gặp lúc 9 giờ."
"Được."
Vở kịch được diễn hôm nay, cần phải diễn xuất sắc nhất. Tất tổng cũng nhanh chóng đã đến đi vào trong văn phòng, cô ấy nhìn thấy vết thương của tôi, lo lắng hỏi: "Lam đổng, cô không sao đó chứ?"
"Không có vấn đề gì lớn."
"Ngữ Mộng nói cô là kẻ bạt mạng, cái này tôi tin rồi, bị thương thế này mà cũng không chịu bỏ công việc sang một bên."
"Lần trước, tôi có nói, chuyện góp vốn cho công ty mới cần có sự chấp thuận của cả hai công ty thì mới được, nhưng mà, tôi nghĩ với thực lực của Tất tổng, Quan tổng sẽ không từ chối."
"Không thành vấn đề."
Nói xong, Tất tổng tiến lại gần bàn nhỏ giọng nói: "Ngữ Mộng cũng đã nói trước với tôi rồi, chuyện này mà thành công thì tôi sẽ vui vẻ, nhưng nếu không thành cũng không sao hết, Lam đổng có kế hoạch của riêng cô, tôi hiểu, coi như là đưa một cái ân tình, sau này còn liên hệ với nhau."
Tôi mỉm cười nâng tách cà phê lên: "Cảm ơn cô đã hỗ trợ."
"Khách sáo quá rồi, sau này tôi vẫn còn phải dựa vào Lam đổng, nếu có dự án nào tốt, nhớ cân nhắc đến tôi nhé."
"Đương nhiên rồi, hợp tác vui vẻ."
Chúng tôi cố tình trò chuyện cho đến gần mười giờ mới rời công ty, lái xe đến trụ sở chính của Quan, Thị, thư ký thấy tôi hùng hổ tiến đến, vội vàng chào đón rồi đẩy cửa phòng làm việc của Quan Thư Quân ra.
Tịch Nhiên xuất hiện trong tầm mắt của tôi, hai người đó đang ngồi uống trà trông có vẻ như trò chuyện với nhau rất vui, Tịch Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, dựa vào ghế bắt chéo chân, nhìn rất ra vẻ.
Sau khi thì thầm vài câu, Quan Thư Quân đứng dậy đi về phía tôi, ghé sát đầu nhìn chằm chằm vào trán tôi, hít một hơi rồi hỏi: "Ơ trán làm sao thế này?"
Tôi nghiêng đầu kiêu ngạo nhìn Tịch Nhiên, nếu như tôi nhìn thêm một lần nữa, ánh mắt của chúng tôi sẽ bùng lên tia lửa, tôi dời tầm mắt đến khuôn mặt của Quan Thư Quân, lạnh lùng đáp lại: "Té. Vị này là vị khách mà cô nói?"
Thấy câu hỏi của tôi, Quan Thư Quân nghiêm túc trả lời: "Để tôi giới thiệu sơ qua, đây là cô Doris, cô ấy rất hứng thú với chuyện góp vốn vào công ty của chúng ta, hôm nay đến đây để nói chuyện này, cô cũng đến đúng lúc lắm... à.. vị này là ai đây?"
Quan Thư Quân giới thiệu Doris với tôi, nhưng Doris ngồi trên ghế chỉ thờ ơ gật đầu với tôi, thậm chí còn không đứng dậy, tôi phớt lờ cô ấy, liếc xéo Quan Thư Quân: "Đây là Tất tổng của Tất thị, cô ấy đến đây cũng để bàn chuyện đầu tư."
Tất tổng lịch sự đưa tay về phía Quan Thư Quân: "Nghe danh Quan tổng từ lâu, chào Quan tổng, tôi là Tất Lam."
Quan Thư Quân mỉm cười nhiệt tình chào đón: "Nào nào, mau ngồi xuống đi, tôi rất thích đông người, ngồi xuống uống trà đàm đạo."
Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn cà phê, Tịch Nhiên thậm chí còn không thèm nhìn Tất Lam, chỉ chào hỏi vài câu đơn giản, sau đó vào chủ đề chính. Quan Thư Quân vừa rót trà vừa bắt đầu chủ đề: "Cô Doris, nếu như Lam đổng cũng đã đến, nếu cô có ý gì thì cứ nói, không cần e dè."
Tịch Nhiên thay đổi tư thế, ngữ khí kỳ quái nói: "Quỹ đầu tư Doris của chúng tôi ở Đức thành lập đã nhiều năm, luôn chủ yếu đầu tư các dự án ở Châu Âu, các dự án đầu tư thì đủ ngành nghề, chứng khoán có, xây