Mộ Tịch Nhiên đứng trước tủ rượu, chọn đi chọn lại, cuối cùng lấy hai chai rượu vang đỏ rồi quay trở lại ghế sô pha, cô ấy vừa mở rượu vừa nhìn chằm chằm vào tôi: "Trên gương mặt của cô bây giờ, tôi có thể nhìn thấy ngay hai chữ - tâm sự. Từ khi Phi Phàm bỏ đi, cô như người mất phương hướng. Jane đe dọa cô, đến giờ cô còn không có cách phản kháng lại, giờ thì tôi hiểu rồi, hay là tôi cho người đi tìm Phi Phàm về?"
Tôi đẩy ly rượu đến trước mặt cô ấy, thất vọng lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Khi Phi Phàm còn ở đây, em ấy giống như một thói quen mà tôi không thể bỏ được. Tôi luôn cảm thấy em ấy ở khắp mọi nơi, cái loại cảm giác này giống như hơi thở, khiến tôi không thiếu không khí. Đến khi em ấy đi rồi, cuộc sống bắt đầu trở nên hỗn loạn. Khuynh Phàm đòi gặp em ấy, còn tôi thì bất lực vì không thể làm gì. Tìm em ấy về rồi sao nữa? Chỉ lại cho Quan Thư Quan và Jane thêm cơ hội để bày trò."
"Thật khó mà nghĩ ra được, nếu như Phi Phàm biết Joan muốn mang bé con đi, em ấy nhất định sẽ không màng tất cả đi tìm cô ta. Sau ngần ấy năm rồi, cũng không đổi được cái tính xấu hay bốc đồng."
"Đây chính là điều mà tôi sợ. Jane đã sắp sẵn ván cờ đặt lên đó tất cả những thứ mà tôi có, Quan Thư Quân chỉ đơn giản muốn Phi Phàm rời đi, để tôi nếm mùi đau khổ khi mất đi tình yêu, nếu Phi Phàm không bỏ đi, bọn họ sẽ có nhiều cách để hành hạ Phi Phàm. Tôi tình nguyện làm người tổn thương em ấy, cũng không muốn nhìn thấy em ấy rơi vào tay hai người bọn họ."
Lắc lắc cái ly rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, Mộ Tịch Nhiên kinh ngạc nhìn tôi: "Rượu ngon đã bị cô làm hỏng hết rồi."
"Cô không nhìn ra được à? Là tôi cố tình muốn say!"
"Cô.... Có phải cô đã liên lạc với Phi Phàm rồi không?"
Sự nhạy bén của Tịch Nhiên khiến tôi khựng lại khi đang rót rượu, tôi ngước mắt nhìn cô ấy, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, cô ấy kích động hỏi tiếp: "Em ấy không chịu về à?"
"Không hẳn vậy."
"Quan Thư Quân và Jane gài bẫy cô, thế mà cô vẫn giữ im lặng. Người duy nhất trên thế giới này có thể lay động đến cảm xúc của cô, ngoài bé con ra chắc chỉ có Phi Phàm. Đến tận giờ rồi mà cô con muốn làm con gà trống kiêu hãnh, không chịu cúi đầu, nhưng bây giờ cái dáng vẻ thất bại hoàn toàn này của cô, chắc chỉ có Phi Phàm mới khiến cô trở nên thế này."
Tôi đặt ly xuống, nhớ lại quá khứ, mỉm cười nhìn Mộ Tịch Nhiên: "Cô có biết không, có lúc khi đối mặt với cô, thực ra tôi rất ghen ghét, nghĩ tại sao một người tốt như vậy lại bị cô huỷ hoại, sau này tôi lại ghét chính bản thân tôi, một người tốt như vậy, tôi có tư cách gì mà huỷ hoại em ấy? Đương nhiên, chúng ta mạnh mẽ hơn em ấy, thế mà còn muốn em ấy bảo vệ chúng ta. Em ấy ngoài có máu thịt ra, còn có cái gì chứ, đầu đụng vào tường, máu chảy đầy mình như thế còn không quay đầu lại. Chúng ta nợ em ấy nhiều lắm."
Mộ Tịch Nhiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ trong tay, trong hốc mắt mang theo chút lấp lánh cùng với màu đỏ rực: "Tôi vẫn còn nhớ, lúc tôi bị mắc kẹt ở trong xe, em ấy khóc thảm thiết như một đứa trẻ, tôi từng đẩy em ấy vào vực sâu hết lần này đến lần khác, thế nhưng em ấy vẫn không hận tôi. Cô đã từng thấy em ấy đội nón bảo hiểm và cưỡi xe cừu con chưa? Tôi rất thích nhìn em ấy ngồi xổm trong bãi đậu xe để sửa chiếc cừu con đó, mặt mũi lấm lem, mày mò xe, trong miệng không ngừng chửi bậy."
"Đúng thật là em ấy chưa từng chở trên chiếc cừu con. Có khi đã từng mời tôi leo lên đó rồi mà tôi lại từ chối."
"Thôi nói đi, cô liên lạc với em ấy, kết quả thế nào rồi?"
Tôi mím môi cười gượng, ngước mắt lên thì nước mắt chảy dài, tôi đáp lại Mộ Tịch Nhiên bằng tiếng nấc nghẹn ngào: "Người nghe điện thoại không phải em ấy, mà là một người phụ nữ xa lạ."
Mộ Tịch Nhiên không thể tin được lắc đầu, suýt chút nữa làm đổ rượu trong tay: "Không thể nào... Phi Phàm không phải loại người này... Không thể nào, nhất định là có hiểu lầm. Tôi sẽ cho người đi tìm hiểu em em ấy ở đâu, cô đừng có gấp."
"Tịch Nhiên, chúng ta buông tha cho em ấy đi. Nếu như rời đi là kết thúc của chúng tôi, tôi cam chịu số phận không cho chúng tôi bên nhau đến cuối đời. Tôi cũng không hận hay trách móc em ấy, thay vì sống chung với một kẻ có tính cách như con quái vật như tôi, thì tại sao không để cho em ấy được sống tự do và độc lập. Không có lý do gì để em ấy về đây gánh tội với tôi, những gì tôi từng đã gây cho em ấy đủ khổ sở rồi."
Tịch Nhiên đỡ vai tôi, kiên quyết nói: "Cô tính táo lại đi, để em ấy mất đi cô mới là điều tồi tệ nhất, cô không thể từ bỏ em ấy, hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không thể cho ý định của Quan Thư Quân và Jane thành công. Không phải cô nói cô là kẻ độc ác sao? Không ai có thể cướp đi Vưu Phi Phàm từ tay cô. Hơn nữa, mọi người vẫn chưa biết gì, làm sao mà giải thích được với bạn bè và bé con đây hả? Tôi không cho phép cô quyết định như vậy!"
Tôi hất tay Mộ Tịch Nhiên ra, đứng dậy khóc rống lên, đau thắt tim gan nói, "Trong mắt Phi Phàm, tôi là một người phụ nữ tồi tệ... lêu lỏng bên ngoài, lần này người nói chia tay là em ấy, tôi và Quan Thư Quân đi công tác, có người đã chụp những bức ảnh gây hiểu lầm gửi cho em ấy, tôi còn gì để giải thích nữa đây."
Tịch Nhiên đứng dậy cầm túi lên, tức giận thở hổn hển, cô ấy lớn tiếng mắng tôi: "Bữa rượu bực bội này tôi không uống với cô nữa, cô đã mất tinh thần chiến đấu rồi, lần này tôi sẽ tự quyết định! Hồ sơ tư liệu về Doris đều đầy đủ và rõ ràng, người của tôi đã đàm phán với Quan Thư Quân mấy lần rồi. Nếu cô sẵn lòng giúp một tay, thì thứ hai mang cô Tất Lam đến Quan Thị, cùng tôi diễn