Ngồi dựa trên chiếc ghế dài ngoài ban công, nhâm nhi tách cà phê, đút cho Đa Đa một lát bánh mì sandwich. Thời tiết hôm nay khá đẹp, cho dù mặt trời mùa đông không ấm áp nhưng mà vẫn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Và nếu như không có cuộc điện thoại của Quan Thư Quân gọi đến, thì tâm trạng của tôi còn tốt hơn nữa.
Sau khi dọn dẹp nhà xong, tôi mới bắt đầu trang điểm đủ kiểu, mãi cho đến khi đưa son lên môi để tô thì mới coi như kết thúc. Sau đó, lại mở tủ quần áo lấy chiếc áo khoác ô vuông huyền thoại của Burberry khoác lên, lấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm cùng nhãn hiệu quấn lên cổ, cuối cùng thì búi mái tóc dài lên, còn để vài sợi tóc tùy ý rơi xuống, mang xong đôi boot, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ 30, cầm lấy túi xách, cúi đầu hôn lên đầu Đa Đa: "Ở nhà phải ngoan, chờ tao trở lại!"
Đa Đa đang vẫy đuôi đột nhiên sủa lên, khi tôi đứng dậy và nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cánh cửa được kéo ra từ bên ngoài, cùng với không khí ập đến, một gương mặt tươi cười mà đã lâu rồi không được nhìn thấy xuất hiện trong tầm mắt tôi, khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi như dừng lại.
Gương mặt rám nắng cho nên hàm răng trông cực kỳ trắng, thậm chí nụ cười của em ấy cũng tỏa nắng giống như ánh mặt trời ngoài kia. Tóc cũng đã dài ra rất nhiều, rối tung trong gió, tóc mái che đi nửa bên má, nhưng đáng tiếc là, nụ cười của em ấy không dành cho tôi, mà là dành cho người phụ nữ xa lạ ở phía sau em ấy.
Bọn họ giống như một đôi tình nhân lưu lạc lâu ngày bên ngoài, mặc áo khoác dày giống nhau, xách túi du lịch cực lớn, trên người như thể mang theo phong trần mệt mỏi của thế giới này, mệt mỏi nhưng trong đó lại xen lẫn vui vẻ. Tôi hoảng hốt đứng ở cửa, nụ cười trên môi Phi Phàm cũng dần tắt đi.
Tôi thấy em ấy vô thức buông tay người phụ nữ phía sau ra, chúng tôi nhìn nhau nhưng lại không nói lời nào.
"Tôi đã nói cô 9 giờ 10 phải đi xuống, nhưng vẫn còn gia hạn cho cô đến 9 giờ 30, nếu vẫn chưa xong...."
Quan Thư Quân chậm rãi đi lên lầu, đứng ở đây cũng đã có thể nghe được mấy lời phàn nàn của cô ấy. Khi nhìn thấy Phi Phàm đứng trước cửa, cô ấy dừng lại, sau đó nụ cười trên khóe miệng bắt đầu từ từ lan rộng.
Phi Phàm quay đầu nhìn Quan Thư Quân, rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, khoảng cách giữa hành lang và cánh cửa, không gian giữa bốn người, bỗng chốc như biến thành thế giới nhỏ, cùng với những cảm xúc hỗn loạn. Phi Phàm muốn nói gì với tôi, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là túm lấy cổ áo em ấy kéo mạnh vào trong nhà, cũng mang luôn người phụ nữ xa lạ ở phía sau vào theo.
Phi Phàm muốn đến gần tôi, khẽ thì thầm: "Phoebe.... Em...."
Theo lực quán tính, thế là em ấy ngã nhào vào người tôi, tôi có thể ngửi được mùi hương khiến tôi an tâm, không thể nói nó thơm như thế nào, nhưng mà nó khiến tôi mê say. Tôi muốn đưa tay lên ôm lấy em ấy, muốn chạm vào mặt em ấy, nói một tiếng "chào mừng em về nhà", nói cho em ấy biết tôi đang cố gắng thay đổi bản thân, nói cho em ấy biết tôi nhớ em ấy và yêu em ấy đến mức nào, tất cả đều là em ấy, em ấy chính là nơi để tôi trở về.
Nhưng nghe tiếng bước chân của Quan Thư Quân dần dần đến gần ngoài cửa, tôi lắc đầu, thậm chí còn uỷ khuất rơm rớm nước mắt, nhưng mà bây giờ không thể để cho Quan Thư Quân bắt gặp được Phi Phàm đã về, nếu không chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn cả tôi nghĩ, lời cảnh cáo của Quan Thư Quân vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Tôi Nghiến răng nghiến lợi, vươn tay hung hăng đẩy em ấy ra, quát: "Không phải em đi rồi à? Không có tin tức nào cả! Ai cho em trở về hả?"
Tôi quay đầu lại để tránh ánh mắt ngạc nhiên của em ấy, rời đi nhanh nhất có thể và đóng sầm cửa lại. Tôi chặn cửa lại, nhướng mày thoải mái nói: "Đi thôi."
Quan Thư Quân nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào cánh cửa xuyên qua tôi, hừ cười đầy ẩn ý: "Càng ngày càng thú vị."
Tôi không để ý đến cô ấy, đi thẳng về phía trước, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, Quan Thư Quân thấy tôi im lặng, tiếp tục nói: "Sao, cô sợ tôi sẽ gây rắc rối cho Vưu Phi Phàm sao? Yên tâm đi, hiện tại có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cô ấy, chúng ta từ từ mà chơi. Tên này bỏ đi một chuyến, thế mà lại còn mang phụ nữ về nhà, bất ngờ mà Vưu Phi Phàm cho cô, thật sự rất bất ngờ a."
Tôi dừng bước lại nhìn chằm chằm Quan Thư Quân: "Cô không nói, không ai nói cô câm đâu."
Quan Thư Quân cười: "Ngày đó trước khi rời đi, hình như tôi nhớ được cô ấy đòi chia tay với cô, cho nên đi tìm niềm vui mới về cũng đâu có sai."
"Quan Thư Quân!"
"Tôi ở đây!"
Tôi cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đưa tay nhéo mặt cô ấy: "Câm miệng đi, cảm ơn."
Ngồi trong xe của Quan Thư Quân, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người phụ nữ phía sau em ấy, chắc là cái người tự mãn chính là cái người nhận điện thoại của tôi. Vưu Phi Phàm ơi là Vưu Phi Phàm, em được lắm!
...
Tòa nhà văn phòng mà Tịch Nhiên chọn cho Quỹ đầu tư Doris cũng khá thú vị đó, nằm giữa trụ sở chính của Kiệt Thế Trác Tuyệt và trụ sở chính của Quan Thị, nói đúng hơn 3 điểm trên một đường thẳng. Trang trí văn phòng, chiêu binh mãi mã tốn nhiều tiền bạc như thế chính là muốn bày ra cho Quan Thư Quân xem, cũng vì thế mà Tịch Nhiên về lâu như vậy rồi mà giờ mới qua lại với Quan Thư Quân.
Tôi phải khâm phục những kinh nghiệm quý báu mà Tịch Nhiên đã tích lũy được khi một mình lưu lạc ở nước ngoài suốt ngần ấy năm, cho nên bây giờ mới dễ dàng đối phó con cáo già như Quan Thư Quân, Tịch Nhiên đã đợi ở cửa từ lâu cùng với các quan chức cấp cao mà cô ấy triệu hồi từ nước ngoài về.
Cô ấy nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo ngạo mạn, giọng điệu có chút oán trách: "Quan tổng, Lam đổng, hai người đến rồi, mời vào trong."
Quan Thư Quân mong đợi vào xem bên trong công ty, ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Trông cũng không tệ nhỉ."
Thấy hai người chúng tôi thì thầm, Tịch Nhiên quay sang nhìn chúng tôi, tự hào nói: "Tôi khá hài lòng với cách trang trí của văn phòng chi nhánh, hai người thấy thế nào?"
Quan Thư Quân gật đầu và bắt đầu khen ngợi không chút