*Quay lại ngôi kể Vưu Phi Phàm
Con đường đến trường học giống như con đường vô tận đến Niết Bàn dưới Địa Ngục, thế giới phía sau tan nát vụn vỡ, đầu óc tôi trống rỗng, những tai hoạ ập đến muốn cướp đi mạng sống của tôi vẫn chưa dừng lại.
Thở hổn hển và khó khăn tiến về phía trước, Thu Kỳ bị thương, tôi cũng đã kiểm tra qua, không thấy có máu chảy, này cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh, cô ấy yên tĩnh tựa đầu vào lưng tôi. Cơn mưa xối xả coi như cũng đã tạm dừng lại, cảm tạ ông trời coi như thương xót chúng tôi, dưới vách đá có một luồng gió từ sông Kim Sa thổi qua, tôi không khỏi rùng mình.
Để không làm cho Thu Kỳ buồn ngủ, tôi tìm một chỗ để đặt cô ấy xuống: " Thu Kỳ, Thu Kỳ?"
Thu Kỳ khép hờ mắt, tay tôi lạnh cóng, đặt tay lên trán cô ấy để kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, nhưng mà có chút nóng. Tôi đoán cô ấy đã bị sốt. Chiếc áo khoác mặc dù ướt sũng nhưng có còn hơn không, tôi cởi áo ra khoác ngang hông Thu Kỳ, dùng hai ống tay áo buộc quanh eo, đề phòng cô ấy ngủ quên sẽ trượt lên người tôi.
Thu Kỳ nói lẩm bẩm: "Phi Phàm... đau quá...."
Tôi lại cõng cô ấy lên lưng, tiếp tục đi về phía trước, khó nhọc hỏi: "Đau ở đâu?"
"Chân đau quá, đầu cũng đau... Tại sao tim cũng đau..."
"Đừng nói nhảm nữa...chúng ta sẽ về nhà sớm thôi...chờ chút...sẽ ổn thôi..."
Khoảnh khắc ấy, trong đêm tối hỗn loạn, tôi trở thành chỗ dựa duy nhất của Thu Kỳ, có lẽ cô ấy mơ màng nhớ lại nỗi đau năm xưa, còn tôi thì điên cuồng gào khóc trong lòng, ai cũng không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải đưa cô ấy rời khỏi đây. .
Bạn biết không, khi tảng đá rơi lăn về phía chúng tôi, hình ảnh duy nhất có thể hiện lên trong đầu tôi là Phoebe, cô ấy bước vào Then Coffee với bộ áo khoác tây kiểu cape, với vẻ mặt lạnh lùng, đời này tôi sẽ không bao giờ quên đi được khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã trở thành một khung cảnh làm lu mờ mọi thứ xung quanh tôi.
"Phoebe...Phoebe...."
Người có thể khiến tôi cảm thấy mình như một cỗ máy không có nhiệt độ, mỗi bước tôi đi đều là chuyển động máy móc lạnh lùng, chỉ có Lam Phi Ỷ, cô ấy sẽ luôn là động lực để tôi tiến về phía trước, cho dù cô ấy ngày càng cách xa tôi. Tôi không biết mình đã đi bộ bao xa và bao lâu với một gánh nặng trên lưng, tôi bắt đầu mất sức, có mấy lần suýt ngã.
Tôi không ngừng gọi đi gọi lại cái tên Phoebe, cho đến khi tôi không còn sức nữa, cũng bởi vì trời quá tối, không thể nhìn thấy con đường phía trước, thế là một hòn đá nhỏ cũng làm tôi dễ dàng vấp ngã, tôi cố gắng đứng dậy, bùn đất bắn tung tóe vào mặt, làm mờ tầm nhìn của tôi.
"Không ai được chết... không được chết... Cầu xin ông trời... hãy buông tha cho tôi...."
"Thu Kỳ... đừng có ngủ... chỗ này tối quá... nói chuyện với tôi đi... Thu Vô Danh trả lời tôi đi...."
Tôi mệt lả bò trên mặt đất, không được Thu Kỳ đáp lại, chỉ có thể vặn vẹo về phía trước, dù chỉ một chút, chúng tôi không thể chết ở đây được ... Tôi tùy tiện cầm lấy một cục đá, chuyện duy nhất bây giờ tôi có thể làm được, chỉ có lấy đá đập đá, kêu to hết cỡ: "Cứu... cứu... ai đó hãy cứu chúng tôi với..."
Bóng tối và sự lạnh lẽo khiến tôi rơi vào tuyệt vọng, tiếng nước chảy xiết át đi tiếng hét của tôi, thậm chí còn tước đi tư cách vang vọng khắp núi của tôi, Thu Kỳ vẫn không nhúc nhích, mắt tôi khó mở ra, thậm chí giọng nói của tôi trở nên khàn khàn trở nên câm lặng ...
Trên con đường bên vách núi tối om, tôi đang thở hổn hển thì nghe thấy âm thanh bất ngờ, tôi sợ hãi ôm chặt lấy Thu Kỳ, còn tưởng rằng núi lại sắp lở, một luồng sáng chói lòa khiến tôi vô thức nhắm mắt lại.
"Phi Phàm!!! Thu Kỳ!!!"
Tôi nhìn thấy một bóng đen từ trong ánh sáng lao đến, giống như mang theo hy vọng cuối cùng, tôi không biết lúc này mình gian nan cỡ nào, chỉ có thể run rẩy đưa tay về phía cô ấy một cách bất lực: "Thanh Duyệt..."
Trương Thanh Duyệt quỳ xuống và nắm chặt tay tôi, cuối cùng cũng để tôi cảm thấy nhiệt độ dễ chịu, nhưng giờ đây tôi đã quá mệt...
...
Khi tỉnh lại, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, tôi không thấy ghê tởm chút nào, như thể chỉ cần được sống và thở là đủ rồi, đó đã là món quà lớn nhất ông trời ban cho. Tôi khó nhọc nhìn xung quanh, phòng trông rất mới và sạch sẽ, Hà Hoà từ nhà vệ sinh bước ra, trên tay cầm một đĩa hoa quả đã rửa sạch.
Anh thoáng thấy tôi đã tỉnh, vội vàng gõ cửa ban công: "Chị Thu Kỳ! Phi Phàm tỉnh rồi!"
Thu Kỳ chống nạng từ ban công đi vào, Hà Hoà cũng chạy ra ngoài tìm bác sĩ, Thu Kỳ ngồi bên cạnh tôi, dùng một tay ném chiếc nạng đi, cúi người ôm tôi thật chặt. Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi tôi phải vùng vẫy, tôi nghĩ chắc hẳn cô ấy đã rất sợ hãi.
Tôi cảm thấy cơ thể cô ấy run lên vì căng thẳng, thế nên tôi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để an ủi: "Chúng ta đều ổn hết rồi, không phải sao."
Cô ấy buông tay ra và nhìn tôi, theo tôi, Thu Kỳ là một người không hay khóc, có thể cô ấy đã quen với việc nuốt nỗi buồn và đắng cay vào lòng và bật ra tiếng cười, nhưng vào lúc này, gương mặt xinh đẹp của cô ấy giàn giụa nước mắt, tôi lau nước mắt cho cô ấy cười gượng: "Cho tôi ngụm nước được không, khát quá à."
Cô ấy cúi đầu lấy áo bệnh nhân tôi lau nước mắt trên mặt, tôi khẽ kêu lên: "A!!! Khổ quá à!"
Thế là, chúng tôi, hai kẻ gặp đại nạn vẫn còn sống, bật cười thật lớn. Thu Kỳ ấm ức nhìn tôi: "Cô làm tôi sợ, có người nào mà ngủ một lần 2 3 ngày không hả, hỏi bác sĩ có vấn đề gì không, bác sĩ nói chuyện này không thể ngày một ngày hai cho nên yên tâm mà chờ cô tỉnh lại."
Thu Kỳ vừa rót nước vừa trách móc, tôi cũng ngạc nhiên: "Tôi ngủ lâu vậy sao?! Mà thôi không nói nữa, tôi đói rồi!"
Cô ấy cưng chiều xoa đầu tôi: "Lát nữa tôi bảo Hà Hoà mua đồ ăn ngon cho cô nhé."
Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ấy và hỏi: "Vết thương ở chân có nghiêm trọng không?"
"Cũng không đặc biệt nghiêm trọng, cần bồi dưỡng vài ngày."
Tôi cầm ly nhấp ngụm một nước nóng, cổ họng khô khốc của tôi cảm thấy ẩm ướt, rất dễ chịu. Như một đứa trẻ bị mất trí nhớ, tôi có rất nhiều câu hỏi: "Nơi này là đâu? Tôi nhớ là Thanh Duyệt đến...."
Thu Kỳ dịu dàng nhìn tôi, rồi cười nói: "Thấy