Sau khi Phoebe mang Thu Kỳ ra khỏi bếp, tôi cũng không còn tâm trạng nấu ăn, tắt lửa châm một điếu thuốc, dựa vào quầy nghĩ ngợi, quay đầu nhìn lại, Phoebe và Thu Kỳ chưa từng gặp nhau bao giờ, có gì mà để nói chuyện với nhau được chứ?
Nghĩ nghĩ, tôi rón rén trở lại phòng khách, liếc nhìn cánh cửa thư phòng đóng kín, vì tò mò, tôi tiến lại gần, áp tai vào để nghe âm thanh trong phòng.
Là giọng nói của Phoebe lọt vào tai tôi, tôi rất quen thuộc với giọng điệu đó, trên mặt cô ấy lúc này nhất định có nụ cười nửa miệng, chủ yếu là do bị khiêu khích không vui sẽ có giọng điệu thế này, "Nói như vậy, cô Thư và Phi Phàm đi nhiều nơi như vậy, phong cảnh nhất định rất đẹp...."
Phoebe dừng một chút, sau đó chuyển sang một chủ đề mà tôi không hiểu lắm: "Vậy, cô Thu, cô không nghĩ nên cho tôi một lời giải thích hợp lý sao?"
Giọng điệu của Thu Kỳ đáp lại Phoebe khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, không có chút ồn ào hay vui đùa nào, cô ấy dường như cố ý hạ giọng: "Được, tôi cũng không cần lừa cô nữa, hôm cô gọi điện thoại, là tôi đã nghe đó."
Phoebe đã gọi cho tôi? Tôi vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nhưng không tìm thấy lịch sử cuộc gọi, Phoebe lại nói: "Cô Kỳ, dù là tôi hay Phi Phàm, chúng tôi đều không thích người nói dối, lừa gạt, nhất định là có mục đích, ngoại trừ trả lời điện thoại của tôi gọi cho em ấy, cô còn làm gì với điện thoại của em ấy nữa? Tôi chỉ cho cô một cơ hội, cô thành thật trả lời đi."
Trong giây lát, thế giới của chúng tôi chìm vào im lặng, tôi nín thở muốn nghe câu trả lời của Thu Kỳ, sau một hồi im lặng, cô ấy bình tĩnh đáp lại với một tiếng thở dài nặng nề: "Tôi đưa số điện thoại của những người bạn Phi Phàm vào danh sách đen."
Tôi lần lượt xem qua danh bạ thì thấy số điện thoại của Phoebe và một nhóm bạn thực sự nằm trong danh sách đen, tôi thực sự không hiểu mục đích Thu Kỳ làm việc này là gì, sau đó Phoebe đã đưa ra một câu hỏi : "Tại sao cô làm như vậy?"
"Tôi không biết tại sao cô Lam và Phi Phàm, sao lại chia tay? Nhưng sau khi quen biết Phi Phàm, chúng tôi đã cùng đi với nhau suốt ngày đêm, thậm chí sống chết có nhau. Nếu tôi nói rằng hành vi ích kỷ này bắt nguồn từ việc thích Phi Phàm, lý do này đủ làm cô Lam hài lòng chưa?"
Câu trả lời của Thu Kỳ khiến tôi suýt đánh rơi điện thoại, và lại là một khoảng im lặng nữa. Phoebe cười mỉa mai. Sau khi tiếng cười đột ngột dừng lại, có một cái tát giòn tan trên mặt. Phoebe sẽ không bao giờ làm chuyện hớ hênh như vậy. Tôi không hiểu, tôi vội vàng mở máy cửa và hét lên, "Lam Phi Ỷ, chị làm gì thế hả?"
Thu Kỳ đau đớn đưa tay lên che má, tôi bước đến bên cạnh cô ấy, sau đó kéo cô ấy ra sau lưng tôi, hung dữ nhìn Phoebe, trên mặt Phoebe lộ ra sự kinh ngạc, cuối cùng khôi phục lại như ban đầu, vẫn là cái dáng vẻ cô ấy chẳng làm sai gì hết.
Tôi tức giận trào phúng: "Mới đến với Quan Thư Quân không bao lâu, đã nhanh học được cách vô lý của cô ta vậy sao, nói một lời không hợp ý là đánh người à? Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Phoebe tức giận trước lời nói của tôi, mím môi, lồng ngực phập phồng vì tức giận, cô ấy phớt lờ tôi, nghiêng đầu và nhìn thẳng vào Thu Kỳ xuyên qua tôi: "Thu Kỳ, cô chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với tôi, tôi hi vọng cô mang chân thành đến Kiệt Thế Trác Tuyệt tìm tôi. Hôm nay, tôi tát cô một cái để nhắc nhở cô, có một số việc và người không nên mơ tưởng đến."
Phoebe nói xong liền đẩy tôi ra, vừa định đi, tôi lại kéo cô ấy cánh tay nói: "Vô Danh, cô đi ra ngoài trước đi."
Thu Kỳ rất nghe lời, vội vàng im lặng rời khỏi thư phòng. Phoebe bị tôi kéo cổ tay, vẻ mặt đau khổ, giãy giụa một lúc tôi mới thả tay ra, khiến cô ấy đứng không vững suýt nữa ngã xuống đất, may mà có cái bàn ở sau lưng.
Phoebe không khỏi tức giận, hai mắt đỏ hoe ủ rũ nói: "Vưu Phi Phàm, em nhất định phải đối đầu gay gắt vậy sao?"
Sự bình tĩnh của tôi trái ngược với sự tức giận của Phoebe, sau khi châm một điếu thuốc thở một làn khói, tôi bình tĩnh nói: "Người nên bình tĩnh lại là chị đó, Lam Phỉ Ỷ, em hỏi chị một lần nữa, chị đang giấu em chuyện gì, phải không?"
Cô ấy tránh ánh mắt tôi, quay đầu đi và im lặng, tôi nuốt nước bọt khó nhọc, cổ họng đau rát, đến đây thì mọi thứ đều phản tác dụng, tôi đưa tay gạt mái tóc rối bù của cô ấy, muốn khắc sâu gương mặt xinh đẹp kia vào lòng.
"Vào ngày sinh nhật của em, là em đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Em xin lỗi, nhận lúc cả hai đều bình tĩnh, giờ này em muốn nói, Lam Phi Ỷ, chúng ta chia tay đi. Em cũng đã chịu đủ sự hắt hủi từ chị rồi, cũng chịu đủ cái việc chị hay cất giấu mọi chuyện trong lòng, việc này cũng nên trách cả em, một người không thích hỏi, còn một người lại không muốn nói.
Bây giờ, em cũng đã mở miệng hỏi, nhưng mà chị vẫn giấu. Em đoán đi đoán lại nhiều năm như vậy, đoán cũng mỏi mòn, đoán thế nào cũng không ra được câu trả lời là chị yêu em.
Sự tấn công của Quan Thư Quân làm em không chịu nổi. Cho dù chúng ta từng yêu nhau ngần ấy năm, thì chị vẫn là người nắm cán, dù thời gian có qua đi bao lâu, em có trả giá đến thế nào, nhưng mà hành động của bản thân giống như một trò cười. Em không muốn làm đèn đường của chị nữa."
Vừa dứt lời, tôi thấy Phoebe nóng lòng muốn đến gần tôi, nhưng tôi tránh né sự gần gũi của cô ấy, tôi sợ cái ôm của cô ấy sẽ làm tâm trí tôi rung động.
Môi cô ấy run run, một mình đứng tại chỗ, cô không chịu thừa nhận sự thật mà điên cuồng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Em đang nói gì thế... chị nghe không hiểu... đừng có giận dỗi được không? Đừng như thế."
Cô ấy vừa bước một bước, tôi liền lùi lại một bước: "Em không muốn nói lần thứ hai, làm như thế sẽ làm tổn thương chị, cũng sẽ làm tổn thương bản thân."
Cô nức nở như một đứa trẻ mắc lỗi, hai tay không có chỗ dựa, chỉ có chút run rẩy vặn xoắn ngón tay, ngay cả giọng điệu cũng trở nên mềm mại: "Em không muốn chị và con nữa sao?"
Tôi khẽ cau mày, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân mình, cười vô tâm rồi la ó đáp lại: "Đừng làm khó em."
Nghe tôi van xin, Phoebe thẫn thờ bước đi, cho đến khi bóng dáng cô ấy khuất khỏi tầm mắt, tôi ngã vật xuống đất thở hổn hển, như người bị bệnh, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng chân tôi mềm nhũn đến mức không thể. Dù thế