Mặt trời còn chưa ló, Thu Kỳ đã phấn khích, giật cái mền trên người tôi xuống, la lên: "Đồ lười! Mau dậy đi! Về nhà thôi!"
Bị cái lạnh đột ngột ập đến làm tỉnh giấc, tôi bực bội cuộn tròn người lại, thật ra cả đêm tôi ngủ chập chờn, không được ngon giấc. Nhưng mà tôi không thể chịu đựng được sự tra tấn của cô ấy, đành rời giường, thay quần áo và thu dọn, Hà Mộc cũng dậy rất sớm, còn làm một bữa sáng thịnh soạn cho chúng tôi, rồi nói du lịch chính là một khởi đầu mới. Tôi hơi lơ đễnh nhưng vẫn ăn hết hai chén cháo kê lớn.
Hà Mộc chở chúng tôi đến sân bay, trên đường dặn dò chúng tôi phải chú ý an toàn, không được như lần trước. Mãi cho đến khi lên máy bay, chúng tôi mới biết đặt vé máy bay chỗ ngồi linh hoạt cũng không tồi, chúng tôi được xếp ngồi hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, Thu Kỳ xin tiếp viên hàng không cho một tấm chăn, ngay khi chúng tôi ngồi xuống, cô ấy đã dựa vào người vai tôi rồi cứ thế mà ngủ.
Tôi nghiêng đầu nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, cuộc hành trình chạy trốn gặp được những chuyện đầy bất ngờ, cuối cùng cũng kết thúc. Và tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại kiên quyết rời đi. Rời xa cô ấy, rời khỏi thành phố không phải để giải quyết vấn đề, chẳng qua là kẻ nhát gan muốn trốn chạy mà thôi, Tôi sợ Phoebe lạnh lùng, tôi cũng sợ lời chỉ trích của Quan Thư Quân, trong thế giới của họ, tôi dường như quá nhỏ bé.
Cùng với cảm giác không trọng lượng ly tâm và tiếng động cơ gầm rú, sau khi xuyên qua những đám mây, tôi nhìn thấy ánh mắt trời bên kia biển mây dần dần xuất hiện cùng với ánh sáng vàng kim chói mắt, trong nhất thời tầm mắt của tôi thật nhiều màu sắc. Tôi định lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng lại nhớ đến câu nói của Thu Kỳ, phong cảnh đẹp nhất là những gì mà bạn nhìn thấy tận mắt, không thể cất giấu hay giữ nó lại.
Sau khi xuống máy bay, Thu Kỳ vẫn nắm tay tôi, tôi hơi bối rối: "Cô sợ bị lạc à? Sao nắm tay tôi hoài thế?"
Cô ấy cười tinh nghịch và nắm tay tôi, vừa nhảy vừa hít một hơi thật sâu: "Ha~ không khí nhớp nháp! Về nhà cất hành lý đi, rồi chúng ta uống ~trà~ sáng~"
"Ừ."
Cô ấy dừng lại, đến gần tôi, giơ tay chọc chọc trán tôi: "Cô đó, không biết che giấu cảm xúc gì hết, trên mặt đều viết lên hết rồi, là lo lắng."
"Trông tôi có chỗ nào lo lắng à?"
"Là rất lo lắng! Cũng đúng, cô đi ra ngoài lâu như vậy, dù sao thì cũng phải về nhà, chạy trốn không phải là cách, chỉ có đối mặt mới có thể giải quyết vấn đề."
Quả thực, sự lo lắng mang đến cảm giác ngột ngạt đến choáng ngợp, nhưng tôi không muốn làm hỏng hứng thú của Thu Kỳ, cho nên đành gượng cười gật đầu: "Đi thôi, về nhà thôi."
...
Khi chúng tôi xuống xe, Thu Kỳ nhìn quanh và thở dài: "Thì ra nhà cô ở khu dân cư cũ kỹ như vậy à?"
"Đây là nơi tôi mua hơn mười mấy năm trước, đừng nhìn khu dân cư này cũ, giá nhà đã tăng mấy lần rồi đó."
"Vậy cô ở toà nhà nào?"
"Kia, là tòa chung cư phía trước mặt cô đó. Tầng sân vườn ở dưới không có thang máy, phải leo lên."
"Gì chứ?!"
Sau khi leo được vài tầng, Thu Kỳ bắt đầu thở hổn hển với chiếc túi lớn trên lưng, tôi không còn cách nào khác vừa lôi kéo cô ấy đi vừa leo lên phía trước, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, trong khoảnh khắc tôi kéo cửa ra, tôi nghe được tiếng sủa của Đa Đa, và sau đó là gương mặt của Phoebe hiện ra, cô ấy đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, có chút hoảng loạn, mà trên gương mặt của cô ấy cũng đầy hoảng hốt, không ngờ lại đụng mặt cô ấy sớm như vậy, tôi đang định nói gì đó, nhưng mà trên hành lang có một giọng nói không hề xa lạ, ba người chúng tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói đó, Quan Thư Quân thong thả đi đến chỗ chúng tôi, với vẻ mặt đáng ghét.
Quan Thư Quân không ngạc nhiên chút nào, ngược lại nụ cười trên khóe miệng càng sâu, giây tiếp theo, Phoebe túm lấy cổ áo tôi lôi vào phòng, tôi nhào vào người cô ấy, suýt chút nữa thì ngã xuống. Mùi nước hoa quen thuộc, nhưng vừa mở miệng ra là cô ấy đã bắt đầu mắng mỏ rồi nhanh chóng đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi còn chưa hiểu được cái quái gì đang xảy ra, mọi chuyện quá đột ngột khiến ngay cả Thu Kỳ cũng sững sờ, cô ấy đưa tay kéo vạt áo tôi, thận trọng hỏi: "Cô... cô không sao chứ? Người vừa rồi... là bạn gái cô à? Đúng là rất có khí chất, rất đẹp."
Tôi buồn bã ngồi xuống ghế sofa, Hỉ Đa Đa dường như không ghét Thu Kỳ, đi vòng quanh cô ấy vài vòng và ngửi cô ấy, cuối cùng dựa sát vào chân tôi cầu xin tôi xoa đầu nó, tôi bảo Thu Kỳ đi sửa sang lại hành lý sau đó đó nghỉ ngơi một lát, cô ấy biết tôi lúc này cần ở một mình, cho nên chơi đùa với Hỉ Đa Đa rồi vào trong thư phòng, chừa lại không gian phòng khách cho tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thoát ra khỏi cơn hoảng loạn, mang theo một tia tức giận không thể tha thứ, giống như một thám tử không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, và đi một vòng quanh nhà, Phoebe xuất hiện ở đây, Đa Đa cũng ở đây, điều này có nghĩa là cô ấy đã sống ở nhà tôi mấy ngày nay.
Tôi bước vào phòng ngủ nhìn đống mỹ phẩm trên bàn trang điểm rồi trở lại giường cầm chiếc gối lên ngửi ngửi, mùi hương đặc trưng của cô ấy vẫn còn vương trên đó. Nhưng nghĩ đến việc Quan Thư Quân đến đón Phoebe đi làm vào sáng sớm, thực sự rất mỉa mai, tôi đã nghĩ rằng sự ra đi của mình sẽ khiến Phoebe hiểu ra điều gì đó, nhưng bây giờ xem ra, nó giống như một giấc mơ hơn.
Tôi bật cười không kiểm soát, thật trớ trêu, cũng thật đáng buồn, Vưu Phi Phàm à, mày cho rằng mày là ai chứ? Mày chỉ là người cũ mà Lam Phi Ỷ đùa chơi đến chán rồi. Đi vào trong thư phòng, nhìn thấy Thu Kỳ cầm trên tay một xấp ảnh, cô ấy hoảng sợ nhìn tôi, vội vàng giải thích: "Mấy bức ảnh này ở trên bàn... Tôi tò mò cầm lên..."
Tôi xua tay và tự cười nhạo bản thân: "Tất cả những gì cô nhìn thấy đều là mặt đáng buồn nhất của tôi và là nguồn gốc khiến tôi lo lắng. Thu Kỳ, cô ấy không còn yêu tôi nữa!"
Thu Kỳ đi đến trước mặt tôi, cau mày: "Người ở hành lang vừa rồi là... tình địch của cô?"
"Theo suy nghĩ của tôi thì, là người thứ ba đã phá hỏng tình yêu của tôi."
Thu Kỳ mím môi không nói gì, cô ấy quay lại nhìn những bức ảnh trên bàn, nhặt một tấm lên và quơ quơ trước mặt tôi: "Theo tôi thì hai người này không xứng chút nào."
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi uống trà sáng, cô đọc sách mấy ngày rồi."
Thấy tôi đề nghị uống trà buổi sáng, Thu Kỳ vui vẻ nắm lấy cánh tay tôi, nghiêng đầu tựa vào vai tôi: "Cô mời tôi đi~ mời tôi nhé~ tôi muốn ăn bánh bao kim sa! Còn muốn ăn sườn heo tàu xì! Còn muốn ăn hoành thánh! Thêm cả há cảo tôm nữa! Tôi cũng muốn ăn bánh cuốn Hong Kong chính tông! Còn có...."
Tôi bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của cô ấy, đành nhượng bộ: "Cô đúng là cái động không đáy à, chỉ biết ăn ăn rồi ăn!"
Tôi chọn một quán trà buổi sáng lâu đời tên là Boleju, nếu