Ăn xong bữa trưa, đi đến cửa, Quan Thư Quân và Phoebe lại chạm mặt nhau, hai người ngoại trừ nhìn nhau một cái thì cũng không nói gì, tôi lại lễ phép chủ động chào hỏi: "Lam tổng, chúng tôi đi trước."
Phoebe sửng sốt một chút, cuối cùng bình tĩnh đáp: "Ừ."
Khi chúng tôi đến bãi đậu xe, Quan Thư Quân đưa tay ra kéo tôi lại, có chút khó hiểu hỏi tôi: "Vừa rồi sao cô lại chủ động chào hỏi?"
Lại bắt đầu bắt bẻ, người phụ nữ này sao lại thích bắt bẻ như vậy chứ?
"Bởi vì tôi thấy Lam đổng là đối tác của Quan tổng, chạm mặt nhau phải nói lời chào mới phải đạo, có vấn đề gì à?"
"Nhớ kỹ, về sau tôi không có nói chuyện, cô tốt nhất đừng nhiều lời."
"Xin hỏi sếp, đây là cách làm việc gì thế, Phi Phàm ngu ngốc, không hiểu rõ lắm."
Quan Thư Quân nhìn tôi chằm chằm và nói một miệng lý lẽ: "Bởi vì cô chỉ là một trợ lý nhỏ, trong trường hợp này, sếp của cô đang không tỏ thái độ gì, thì cô không có quyền nói. Hơn nữa, để gặp những người có thân phận đặc biệt, trách nhiệm của cô là phân biệt được thân phận của họ, sau đó mới tùy từng người mà tỏ thái độ khác nhau, đây là cách làm việc."
Được rồi, cô ấy nói rất hay, tôi tiếp nhận giáo huấn này: "Dạ vâng Quan tổng, sau này tôi sẽ chú ý, lần sau sẽ không như thế."
Mở cửa sau cho cô ấy, thế nhưng cô ấy lại chọn vị trí ghế phụ, ra lệnh: "Không về công ty, tìm một chỗ đi dạo, sau đó về Quan gia."
"Dạ vâng."
Nhắc đến những nơi có thể đi dạo, tôi thường nghĩ đến Con đường tình nhân ven biển, lúc không có nơi nào để đi, tôi hay chạy đến đó ngồi, nghĩ nghĩ rồi lái xe chạy đến đó. Thời tiết âm u lạnh lẽo, ngay cả nước biển cũng màu nâu trông chẳng có sức sống, cũng may cây cối xanh tươi dọc hai bên đại lộ chỉ tăng thêm một chút sức sống.
Sau khi dừng xe, tôi dẫn Quan Thư Quân chậm rãi đi dạo trên con đường tình nhân dài bất tận, Quan Thư Quân kéo cổ áo lại, hai tay ôm chặt lấy mình: "Tôi bảo cô tìm một chỗ đi dạo, đến công viên Thạch Cảnh Sơn cũng được, sao cô lại đưa tôi đến bờ biển hóng gió hả, lỡ bị cảm lạnh ai chịu trách nhiệm đây?"
Tôi chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía trước, nghe thấy lời trách móc của Quan Thư Quân, tôi quay người lùi lại nhìn cô ấy: "Tầm nhìn ở đây rộng rãi, không khí trong lành, có cây cối xanh tươi bắt mắt, có thể tận hưởng biển cả vô biên, đường đi bằng phẳng lại ít người, quan trọng là cô có thể đi dạo ở đây miễn phí, tôi hỏi sếp nhé, có chỗ nào mà có thể tận hưởng được như thế này không. Tôi rất thích con đường tình nhân này, mặc dù buổi tối nhìn đâu cũng thấy cẩu lương, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng nha."
"Hắc xì....!"
Quan Thư Quân dùng hành động thực tế nói với tôi rằng cô ấy thực ra là một người phụ nữ yếu đuối, trước khi gió biển thổi qua hai lần, cô ấy đã hắt hơi rồi vội vàng khiển trách: "Tôi đã nói là sẽ bị cảm lạnh mà sao cô không chịu tin tôi!"
Tôi không mặc nhiều, thực sự không thể diễn cảnh cởi áo để giữ ấm cho cô ấy, may mắn là cách đó không xa có một gian hàng nhỏ bán khoai lang nướng, tôi ngoắc tay với Quan Thư Quân một cái: "Đi theo tôi."
"Cô lại muốn giở trò gì nữa hả?"
"Đi đi, đi thôi!"
Cô ấy kiên nhẫn đi theo tôi, cuối cùng tôi cũng đến gần sạp bán khoai lang, thuận tay thò vào sưởi ấm, sẵn tiện hỏi: "Ông chủ, khoai lang bán thế nào?"
"Chín tệ một cân."
Tôi thấy ông chủ cầm trên tay một cái xẻng, kèm theo mùi thơm làm tôi ngây người, lại gần thì thấy có một cái bếp lò trên đó còn có chảo cát và hạt dẻ, ông hớn hở đưa tay tháo túi ni lông ra rồi nói , "Có muốn một củ không, thời tiết hôm nay khá lạnh, ăn khoai lang nướng cho đỡ đói với ấm tay."
Chỉ trong chốc lát, một cơn nhức nhói trong tim, cảnh còn người mất luôn khiến người ta khó chịu, tôi không để ý đến ông chủ mà ngẩn người nhìn hạt dẻ.
"Ai ya~ mau mau... để tôi cho tôi xoa tai chị đi, bỏng rồi!"
"Em... thích ăn cái này à?"
"Trời đông, ăn hạt dẻ rang mới là chân ái! Nhưng mà... đã lâu rồi tôi chưa ăn...."
"Nếu thích ăn thì sao lại không ăn?"
"Bởi vì... không có ai ăn cùng tôi~"
"Ừ... còn bây giờ... em coi như nhặt lại được niềm vui rồi nhỉ~ phải rồi, chờ một khoảng thời gian nữa chúng ta đi du lịch đi."
"Ừ... nghe chị hết! Phải rồi, chị có nơi nào muốn đi không?"
"Nơi nào ấm áp thì đến nơi đó."
"Chà? Sếp Lam lớn nhà tôi, từ khi nào mà có yêu cầu thấp như vậy nhỉ? Nhanh! Đưa tay cho tôi~"
"Muốn... làm gì?"
"A~ chị có đang bị đóng băng không? A~ A~ đưa đây xoa tay cho ấm~"
"Sao em lại nghịch ngợm thế hả!"
Lúc này, Quan Thư Quân kéo cánh tay tôi, luồn tay vào trong ống tay áo của tôi để giữ ấm, cái chạm lạnh kéo suy nghĩ của tôi trở lại, cô ấy đẩy vai tôi và dùng tay kia chọc vào vai tôi: "Vưu Phi Phàm, cô đang nghĩ gì thế?"
Tôi mở to mắt, sững sờ nhìn Quan Thư Quân, chậm rãi đáp: "À? À... không có gì đâu... có muốn tôi mua cho cô một củ khoai không, không ăn thì cũng có thể cầm trên tay, như vậy sẽ không lạnh nữa."
Cô ấy dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vài bếp nướng, chần chừ hỏi: "Cái này có thể ăn được không?"
"Coi như cô là tiên nữ hạ phàm đến với cái thế gian khổ ải này, cũng nên trải nghiệm chúng sinh ở hạ giới đi. Cô từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng, ngẫu nhiên cảm nhận hạnh phúc nhân gian chắc không sao đâu nhỉ? Cô ăn thử đi, khoai lang nướng trên bếp than là ngon nhất rồi! Nếu dùng thìa để ăn, đảm bảo cô sẽ nghiện. Nếu thực sự không thích, vậy thì cứ cầm ủ ấm tay, khi nào lạnh rồi thì đưa cho tôi ăn!"
Vừa nói, tôi vừa quay người ra hiệu cho ông chủ: "Vậy một cân đi, cái đặc biệt nóng!"
"Được rồi! Tôi sẽ chọn cho cô một cái đẹp... Cái này được không? Nó vừa với tay cô ... sáu tệ..."
Quan Thư Quân tò mò nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tay ông chủ, trong khi tôi lục lọi một hồi, lấy ra tờ 20 tệ đưa cho ông chủ, khi ông ấy đang tìm tiền lẻ, tôi nhìn hạt dẻ và do dự Vẫn quyết định: "Không cần thối tiền, cho tôi một cân hạt dẻ đi."
"Được, tôi sẽ đưa cô một cân."
Tôi cầm khoai lang đưa cho Quan Thư Quân, cô ấy cầm khoai lang, không biết có muốn ăn hay không, còn ghé sát vào túi ni lông ngửi: "Thơm thật đó."
Cô ấy nhìn túi hạt dẻ trên tay tôi, thắc mắc: "Bữa trưa ăn chưa no à? Sao mua nhiều hạt dẻ vậy."
Tôi kẹp túi hạt dẻ dưới cánh tay, cầm một chiếc thìa nhỏ bằng nhựa, đưa tay xé vỏ khoai lang, một luồng hơi thơm ngào ngạt bay ra, tôi dùng thìa xới một ít khoai lang ra, đưa nó đến bên miệng của Quan Thư Quân: "Mau, thử đi!"
Cô ấy ngả người ra sau, nghi hoặc nhìn tôi hồi lâu, như lấy hết dũng khí há miệng cắn thìa, tôi thấy mắt cô ấy