Cô ấy dường như hiểu ý tôi nên cười ranh mãnh, nhưng cũng cho tôi một lời giải thích hợp lý: "Jane đi rồi, cô ấy không tham gia buổi họp thường niên của Quan Thị, dù sao thì bọn tôi tạm thời vẫn chưa có quan hệ làm ăn với nhau."
"Hiểu rồi, vậy tôi sẽ cố gắng giúp cô chọn, nếu chọn xấu cô cũng đừng có trách tôi."
Chúng tôi lần lượt đi về phía phòng để đồ, tôi cảm thấy, những người phụ nữ đứng ngang hàng với Phoebe, hẳn là sẽ có lễ phục và phụ kiện chuẩn đẳng cấp, nói sao thì cũng là bộ mặt của một tập đoàn lớn, đương nhiên sẽ không đối xử tệ với bản thân, đặc biệt là túi xách với giày, toàn dùng hàng hiệu đắc tiền thôi, mà nếu có mua nhiều thì cũng mặc một hai lần gì đó thôi, cái kiểu người ta nhìn vào sẽ cảm thấy nghẹn không thể hiểu nổi.
Mà Quan Thư Quân cũng là một ví dụ điển hình, phòng thay đồ của cô ấy thậm chí còn khoa trương hơn của Phoebe, không nói nhiều lời, một câu thôi, kẻ có tiền trên thế giới này đều có suy nghĩ giống nhau, đều khiến người ta kinh ngạc và sợ hãi. Nhà thiết kế được mời tới, đẩy giá treo di động, trên đó treo vài bộ váy với các kiểu dáng khác nhau, Quan Thư Quân tùy tiện cầm lấy váy của một bộ lễ phục, không hài lòng lắm nên lấy thêm một bộ khác.
Cô ấy quay lại và ném cho tôi bài toán lựa chọn: "Bộ nào phù hợp với tôi?"
Tôi tiến lại gần nhìn qua chiếc váy, cuối cùng chỉ sang một bên: "Cái sườn xám đó."
Tôi vừa dứt lời, nhà thiết kế híp mắt cười: "Chà, ánh mắt của quý cô này thật độc đáo. Bộ sườn xám này được chỉnh sửa theo phong cách hiện đại, chủ yếu là nâng cao khí chất của người mặc lên cao nhất, cho nên cũng khá kén dáng người! Mà bộ sườn xám này dựa theo khí chất của Quan tổng để làm ra, dùng chất liệu cao cấp để may, từ khâu may đến thêu thùa đều làm thủ công, nếu mặc sườn xám đi dự tiệc tối, đương nhiên sẽ rất bắt mắt, hơn nữa chất liệu nhung cũng rất thoải mái khi mặc, có thể kết hợp với khăn choàng hoặc áo khoác không tay, trông quý phái mà lại không lỗi thời."
"Tôi luôn cho rằng, là người phụ nữ Trung Quốc, nhất định phải có một chiếc sườn xám được đặt may riêng cho bản thân, lứa tuổi nào cũng có thể mặc được, sẽ không bao giờ lỗi thời. Bộ này đẹp đó, hoa kết và đường thêu rất đẹp, thêu ra được bức tranh như vậy đáng khen. Cô có muốn thử không?"
Quan Thư Quân vuốt ve vải của sườn xám, nghe tôi nói nhảm, khóe miệng nở nụ cười: "Xem ra cô cùng Lam Phi Ỷ ở chung đã lâu, thẩm mỹ cũng không tệ."
Vừa nói, cô ấy vừa ra hiệu cho nhà thiết kế đi cùng vào phòng thay đồ giúp cô ấy thay quần áo, tôi là người duy nhất còn lại trong phòng thay đồ một lúc, tôi đi khắp phòng tìm chiếc túi của Quan Thư Quân, theo suy đoán của tôi, trước khi Quan Thư Quân đi tìm tôi, thì cô ấy đã đến chỗ này, Jane vừa rời đi thì chắc nhà thiết kế cũng vừa đến, chứ nếu không cô ấy đã nhờ Jane hỗ trợ rồi.
Ngay khi tôi đang lúng túng, điện thoại di động của Quan Thư Quân vang lên, khiến tôi giật nảy mình, đúng là ông trời đang giúp tôi rồi! Tôi nín thở bắt đầu tìm điện thoại di động của cô ấy, vừa thăm dò vừa hỏi: "Quan tổng! Cô có điện thoại."
Cách một cảnh cửa, Quan Thư Quân bình tĩnh trả lời: "Giúp tôi xem là ai gọi đến."
"Tôi không tìm thấy túi của cô."
"Đồ ngốc! Nhìn trên sô pha, chắc là bị quần áo che lại rồi."
Tôi cảm thấy! Con người đôi khi trí thông minh cũng đi ngủ mất rồi! Tôi tìm thấy túi của Quan Thư Quân dưới mấy bộ quần áo chất đống trên ghế sô pha, công khai mở túi lấy điện thoại ra, đồng thời lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngăn túi nhỏ, đeo thẳng vào ngón tay tôi. Lúc này, Quan Thư Quân cũng mặc sườn xám đi ra.
Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô ấy, cô ấy nhìn lướt qua cuộc gọi nhỡ, chắc là cuộc gọi không liên quan nên cũng không quan tâm mà đặt điện thoại lại vào tay tôi, ngược lại hỏi: "Mặc lên thấy thế nào?"
Tôi nhìn cô ấy đánh giá, dáng người cô ấy có đường cong thật đẹp, tôi chống cằm giả vờ thâm trầm nói: "Ừ! Ra hương ra hoa đấy! Đeo theo vòng phỉ thúy với hoa tai đá quý cùng màu là đẹp."
Cô ấy nhìn vào trong gương lớn, soi đi soi lại: "Trông có già dặn quá không vậy?"
"Lúc làm tóc đừng có búi thành túi, để tóc xõa ngang vai, như vậy trông sẽ không già. Với lại... cũng ba mươi bốn mươi rồi...."
Cô ấy lườm tôi một cái, tôi ngừng nói cười cười với cô ấy, sau đó cô ấy nói với nhà thiết kế: "Vậy thì bộ này đi."
Ôi đệt! Thật sự nghe lời tôi à! Cũng nể mặt tôi quá rồi! Thái độ của tôi đã phản bộ suy nghĩ của tôi, Quan Thư Quân cười nói: "Nể mặt cô đó, hôm nay mặc bộ này với làm tóc như cô nói, coi như cô cũng có mắt nhìn đó."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Quan trọng là cô thích mới được."
Quan Thư Quân nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào tôi trong gương: "Đúng là tôi rất thích."
Tôi bâng quơ hỏi: "Còn tôi thì sao? Cô có thể cho tôi một bộ quần áo đàng hoàng được không?"
"Trông cô người không ra người, thuộc giống chó, mặc gì cũng không đẹp, không có."
Người phụ nữ này miệng độc thật đó! Tôi bĩu môi....
Trong lén lút, tôi nhắn tin WeChat cho Dư Kiêu, sau đó đã nhận được bản ghi âm qua email, mặc dù tôi rất tò mò nhưng vẫn muốn lưu đoạn ghi âm để đến đêm khuya nghe.
Dư Kiêu cũng không có hỏi tại sao tôi lại đến Quan gia ở, cũng không hỏi mục đích của tôi là gì, chỉ nói ngắn gọn là cô ấy không nói cho ai biết nhất cử nhất động của tôi, thậm chí cũng giữ bí mật với Giản Ngữ Mộng, cô ấy ủng hộ chuyện tôi muốn làm.
Tôi lại trở thành tài xế của Quan Thư Quân, chuyện khiến tôi dở khóc dở cười chính là bữa tiệc lại được tổ chức ở khách sạn Kiệt Thế Trác Tuyệt, cuối năm, công ty nào cũng tổ chức họp thường nhiên, và Kiệt Thế Trác Tuyệt đảm nhiệm không ít, dù sao thì cũng là nơi có danh tiếng.
Tôi buồn chán và ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của nơi tổ chức hội nghị, tôi không biết làm gì khác ngoài việc ăn và quan sát biểu hiện của nhiều người. Lam Thị cũng sẽ tổ chức họp mặt thường niên, năm nào tôi cũng phải tham dự, năm nào cũng có đủ loại vở kịch của những gương mặt quen thuộc trong giới tâng bốc lẫn nhau, năm này qua năm khác tôi đều xem không biết mệt, mấy kiểu tiệc thế này tôi tham gia rất nhiều rồi.
Năm nay đổi chủ, từ Lam Thị biến thành Quan Thị, nhưng kịch tính không hề thay đổi. Thấy Quan Thư Quân tự tin phát biểu trên sân khấu, cảm ơn một loạt đối tác và nhân viên công ty, tôi vô tư cầm lấy chiếc bánh và ăn, dù sao tôi cũng là lính nhảy dù đến làm việc ngày đầu tiên, cô ấy nói gì tôi cũng chẳng hiểu.
Sự xuất hiện của Phoebe đã thu hút rất nhiều sự chú ý, Quan Thư Quân đã chào đón cô ấy một cách nồng nhiệt với hai ly sâm panh, tôi nghĩ đây là một lễ hội hóa trang, mọi người đều đeo mặt nạ cười, còn mấy lời khen này nọ chỉ là lời khách sáo. Sự hợp tác của hai bên coi như là một tin tức bùng nổ trong giới, cho nên được mọi người vây quanh cũng rất bình thường.
Mãi cho đến khi đám đông giải tán, Phoebe mới có thời gian để tìm tôi. Tôi đang cầm cái kẹp gắp sashimi, cô ấy lại gần