Tôi suy nghĩ về câu nói của cô ấy: "Không hiểu thì hỏi, không biết thì học."
"Công ty liên doanh của tôi và Lam Phi Ỷ khá phù hợp với cô, cô cũng là một tay lão luyện trong việc đối phó với các đồng nghiệp mới, cũng rất nhanh thích nghi được với môi trường mới. Cho nên việc làm sao học quản lý nội vụ của các công trình, phải xem thử sự hiểu biết và tính chịu khó của cô đến đâu. Vưu Phi Phàm, tôi thật tâm muốn kéo cô từ trong quá khứ đi ra, nhưng mà cũng cần cô tự nguyện hợp tác, như thế mới giúp được cô."
"Đưa tôi đến công ty mới à? Nhưng mà... Lam Phi Ỷ đồng ý không?"
"Cô ấy không đồng ý cũng không được, chuyện này do tôi quyết định. Mấy ngày tới, nghỉ ngơi cho tốt, gần đây đi theo tôi tăng ca, cũng vất vả cho cô rồi. Đợi đến thứ hai tuần sau, đến công ty mới báo danh, tôi sẽ sắp xếp cô đến bộ phận dự án."
Tôi cúi đầu 90 độ: "Cảm ơn Quan tổng!"
"Nếu không có việc gì thì về đi, hôm nay tôi có tiệc xã giao, trễ chút sẽ gọi cho cô, đến lúc đó cô đến đón tôi."
"Được."
Tôi định rời đi, đột nhiên nhớ đến một chuyến, cho nên thành thật báo cáo hành tung của mình với Quan Thư Quân: "Hôm nay, tôi muốn về nhà một chuyến, chuyện của Thu Kỳ và Hà Mộc, cuối cùng cũng phải giải quyết."
Quan Thư Quân vùi đầu vào xem tài liệu, khi cô ấy nghe tôi nói thế, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi: "Đi đi, đi giải quyết hết mấy mối quan hệ không cần thiết đi, Thu Kỳ và Hà Mộc, hai người này nếu đã lừa cô một lần, thì cũng có thể lừa cô lần thứ hai, chuyện ân oán của tôi và hai người đó là chuyện của tôi, nhưng mà chuyện của cô và bọn họ, tôi hy vọng cô và bọn họ giải quyết xong mấy cái khúc mắc, đừng gây thêm phiền phức cho tôi."
"Ừ, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Khi tôi đến cửa, Quan Thư Quân lại gọi tôi lại: "Vưu Phi Phàm."
"Chuyện gì vậy?"
"Nếu hai người họ dây dưa không chịu buông, thì gọi cho tôi."
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ: "Không có việc gì đâu, cô yên tâm."
...
Cảm giác như đã lâu không về nhà, mở cửa ra thì Thu Kỳ và Hà Mộc đều không có ở đó. Ngẫm lại, quan hệ căng thẳng như vậy, bọn họ tự nhiên không còn mặt mũi mà ở lại nhà tôi, tôi theo thói quen ra ban công ngồi trên ghế tựa, đây là cảm giác rất cô đơn, khi mà mọi người không một ai đón chào bạn, không hiểu bạn, trong lòng sẽ trống rỗng, nói buồn cũng không hẳn là buồn, chỉ là rất cô đơn.
Do dự một lúc, tôi vẫn gọi cho Thu Kỳ, cô ấy trả lời nhanh chóng, nhưng giọng điệu lại hờ hững: "Tìm tôi có việc gì?"
"Cô ở đâu?"
"Kiệt Thế Trác Tuyệt."
"Có thời gian không? Tôi muốn gặp cô."
"Nếu cô muốn gặp tôi, vậy thì đến Kiệt Thế Trác Tuyệt đi, vừa hay... chỗ này cũng có người muốn gặp cô."
Cúp điện thoại rồi châm một điếu thuốc, tôi phân vân không biết có nên đi hay không, nhưng tôi cũng hiểu rằng mọi chuyện đã thành ra thế này, tệ nhất là tôi sẽ bị người khác chê cười, chỉ cần tôi không đánh mất bản thân là được. Sửa sang lại bản thân, sau đó đi ra cửa.
Bước vào Kiệt Thế Trác Tuyệt, vậy mà có cảm giác như trải qua mấy kiếp, mặc dù những gương mặt ở đây không mấy xa lạ, chỉ là giờ cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, đến tầng văn phòng của Phoebe, từ xa thư ký Đỗ đã thấy tôi, có lẽ cô ấy biết rõ nội tình, cho nên làm mặt lạnh với tôi, giống như cái ngày đầu tiên tôi đi phỏng vấn, chẳng có chút tình người nào.
Nhưng cô ấy vẫn rất lễ độ tiếp đãi tôi, còn giúp tôi gõ cửa phòng Lam Phi Ỷ: "Lam đổng ở bên trong, mời vào."
Phoebe ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của cô ấy, còn nhấp một ngụm cà phê vẫn còn đang bốc khói, ngồi trên sô pha là Thu Kỳ, Hà Mộc và còn có người đã lâu không gặp – Phi Tuấn, sự xuất hiện của tôi hình như không thích hợp, bốn người họ ngừng nói chuyện, ánh mắt đổ dồn lên người tôi.
Hình như nơi này không có chỗ cho tôi ngồi, tôi đứng lúng túng ở cửa. Phoebe luôn là tay lão luyện tạo sự khó chịu cho người khác, quanh thân cô ấy luôn tỏa ra khía tràng khiến người ta áp lực, khóe môi còn mang theo nụ cười châm chọc, cười nói: "Đây không phải là trợ lý Vưu của Quan tổng à, sao hôm nay lại có hứng thú đến chỗ tôi tham quan thế, cà phê hay trà? Tôi nghĩ khẩu vị của cô chắc cũng đã thay đổi sau một thời gian bên Quan tổng nhỉ, cô ấy thích uống trà, chắc cô cũng thích thế."
Nói xong, cô ấy hô lên: "Tiểu Đỗ, pha một tách trà ngon cho trợ lý Vưu đi."
Trước kia Phoebe dù có tức giận đến đâu cũng sẽ không bao giờ chế giễu người khác, xem ra hàng loạt hành động mấy ngày nay của tôi đều khiến cô ấy có chút ác ý, cho nên cảnh tiếp theo đặc biệt không chịu nổi, thư ký Đỗ pha một tách trà nóng, cũng chẳng ai mời tôi ngồi xuống, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đứng đó ngu ngốc cầm lấy đáy trà.
Phoebe khép lại tài liệu trong tay, sau đó hỏi tôi tại sao lại tới: "Nói cho tôi biết, cô tới đây làm gì?"
Tôi nhún vai như không có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn về phía sô pha, tự tin giải thích: "Tôi không phải tới tìm chị, tôi tới tìm hai người này."
Hà Mộc liếc tôi một cái, hờ hững quay đầu đi, thái độ Thu Kỳ tốt hơn nhiều, cô ấy chừa một chỗ trống: "Lại đây ngồi đi, chúng ta từ từ nói."
Tôi từ chối lòng tốt của cô ấy: "Không, hôm nay đã đến đây đông đủ rồi, vậy thì tôi nói thẳng."
Nói xong, tôi đi tới trước mặt Thu Kỳ, đạo đức giả hỏi: "Phỏng vấn chút nào, hai người coi như cũng đã đạt được ước nguyện, đã gặp được quý nhân như mong muốn, bây giờ vui rồi chứ, cho xin chút cảm tưởng được không? Hay là giờ đang vội vàng chuẩn bị kế hoạch thâm sâu hạ gục Quan Thư Quân à?"
Sắc mặt Thu Kỳ lập tức thay đổi, cô ấy biết rõ tôi đang vô cùng tức giận, cho nên không có cách nào nói lại tôi, tôi đi đến trước bàn làm việc của Phoebe, đặt cái tách vướng bận trên tay xuống, đưa lưng về phía Thu Kỳ, nhưng câu nói này là nói cho hai người họ nghe:
"Đột nhiên, tôi cảm thấy hai người cực kỳ giống nhau, đều che giấu sự việc, một người thì thích giấu giấu diếm diếm, người còn lại thì giả nhân giả nghĩa, còn giết chết tình yêu của tôi, cách làm thì khác nhau nhưng mà kết quả lại giống nhau, thật vi diệu, thảo nào giờ này còn ngồi chung mâm được với nhau, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tôi không dùng sai câu chứ."
Phoebe thu hút sự chú ý của tôi bằng cách cầm lấy chiếc bút cũ, chẳng phải tôi đã vứt nó vào thùng rác sao, hóa ra nó được nhặt về lại rồi. Cô ấy cố kìm cơn tức giận, hạ giọng: "Nếu như em đến đây để chế giễu người khác, thì thật xin lỗi, đây là chỗ làm việc của tôi, em vẫn nên tự giác rời khỏi nơi này thì tốt hơn, đừng để tôi gọi bảo vệ đến đuổi em ra ngoài, kẻo lại làm mất mặt em."
Thấy cô ấy rướn người cảnh cáo tôi, tôi lắc đầu giễu cợt nói: "Chế giễu thì có gì mà vui đâu chứ, chẳng qua là đến nói vài câu cà khịa nhau thôi mà. Thu Kỳ, Hà Mộc, việc hai