Thang máy vang lên một tiếng đinh, khoảnh khắc tôi và Phi Tuấn bước vào và cửa đóng lại, thế giới tranh cãi cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tôi và anh ấy. Vừa bước vào văn phòng, tôi đã biết chuyến đi hôm nay không phải là vô ích, mọi chuyện đều là che đậy, mục đích chỉ là trong khoảng thời gian thang máy ngắn ngủi này.
Tôi không có nhiều thời gian và tôi không thể đảm bảo liệu có ai từ các tầng khác sẽ vào hay không. Vì vậy, tôi lập tức giơ tay nắm lấy cánh tay Phi Tuấn, buông bỏ sự thù địch vừa rồi, tư thế cầu xin:
"Anh, em không có nhiều thời gian.... Anh nghe em nói. Mấy ngày tới, không biết khi nào mới gửi tin nhắn cho anh. Nếu anh nhận được tin nhắn của em, xin hãy lập tức mang Khuynh Phàm rời khỏi đây, đi chơi ở đâu không quan trọng, miễn là giữ an toàn cho bé con, nhưng nhất định phải rời khỏi nơi này.... Đáp ứng em... đừng hỏi em tại sao, em làm thế cũng vì bé con."
Phi Tuấn sững sờ một lúc, sau đó nắm lấy vai tôi và muốn hỏi kỹ hơn: "Phi Phàm, em làm sao thế, có phải Quan Thư Quân với Jane đang uy hiếp em hay không? Em không thể tự mình gánh vác, lẽ nào bọn họ sẽ ra tay với bé con à? Không được, chuyện này không thể giấu Phoebe, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Có lẽ lúc này lòng tôi mới dần mềm lại: "Khuynh Phàm gần đây có khỏe không? Con có nghe lời Tố Duy không? Em biết vợ chồng anh rất cưng chiều con bé, nhưng đừng để bé con hư."
"Bé con suốt ngày hỏi, khi nào Đại Phàm sẽ đến đón bé con về nhà."
Có lẽ mấy câu này đã đánh trúng tâm can tôi, sóng mũi tôi cay cay, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào cầu xin Phi Tuấn: "Anh, em không có cách nào nói thêm nhiều lời với anh, nhưng mà anh phải nghe em, khi nhận được tin nhắn của em, phải mang Khuynh Phàm rời khỏi nơi này, coi như em cầu xin anh đó, đây là chuyện duy nhất mà em có thể làm cho bé con. Nói dối bé con là Đại Phàm đi ngoài phiêu lưu, sẽ sớm đến đón bé con thôi."
Lúc này thang máy đã đến tầng 1, cửa mở ra, lúc cửa mở tôi kéo khoảng cách với Phi Tuấn, lấy lại vẻ bình tĩnh, đồng thời hờ hững nói: "Hôm nay, đi uống cà phê gì đó thì thôi đi, cũng có nhiều thời gian khác để uống, em đi trước."
Phi Tuấn khẽ cau mày nhìn chằm chằm vào mắt tôi, anh ấy biết tôi đang ở thế khó, cho nên khẽ nói: "Đừng một mình gánh vác, cũng đừng làm chuyện dại khờ, em nhớ kỹ, em vẫn còn có bọn anh."
Tôi hít mũi, vẫn ra vẻ thờ ơ: "Vậy thì... anh dừng bước lại ở đây đi."
...
Đứng bên ngoài tòa nhà văn phòng của công ty mới, tôi ngước nhìn dòng chữ to tướng, không khỏi lẩm bẩm: "Kỹ Thuật Xây Dựng Hannuo..."
Quan Thư Quân không đích thân đưa tôi đến đây, cô ấy sai người làm hoàn tất thủ tục nhận chức cho tôi, sau đó bảo tôi tự đến đây để nhận việc, vị trí làm việc cũng rất bình thường, đó là trợ lý văn phòng cho bộ phận công trình.
Bước vào cổng công ty, nhìn một lượt trang trí trong đại sảnh, hai cái công ty mẹ vô cùng nhiều tiền, đương nhiên đứa con khờ dại này cũng được trang trí vô cùng đẹp mắt, tôi chưa đến quầy lễ tân thì một người phụ nữ đi tới giơ tay chặn đường tôi, đến khi nhìn xem gương mặt kia là ai, thì tôi xém chút nữa đã thốt lên hai chữ Tịch Nhiên, khi bốn mắt nhìn nhau, tôi vội nuốt lời vào bụng, gọi một tiếng: "Cô Doris?"
Sắc mặt Tịch Nhiên rất bình tĩnh, không lộ ra vẻ mặt vui vẻ sau bao lâu gặp lại, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng xen lẫn một chút ranh mãnh, cô ấy vòng qua tôi và ác ý nói: "Lạ nghen, chẳng phải cô đang ở Quan Thị làm việc à, sao lại chạy đến nơi này rồi?"
Tôi cười híp mắt giả lả: "Đương nhiên đến để nhận việc rồi. Chắc cô Doris chưa biết, Quan tổng đã sắp xếp tôi đến công ty mới làm việc, có vấn đề gì không?"
Cô ấy nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng vui vẻ tiếp nhận kết quả: "Nếu đã như vậy, tôi đương nhiên tôn trọng sắp xếp của Quan tổng, cô đi làm đi."
Khi đi ngang qua Tịch Nhiên, tôi cố ý đi chậm lại, khẽ nói với cô ấy: "Tôi biết chị quay trở lại là chị ấy sắp xếp, mặc dù tôi không biết kế hoạch của hai người là gì, nhưng mà không cần lo lắng, tôi sẽ không vạch trần hai người đâu. Nhưng mà... hai người cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không... sẽ làm cả hai bên tổn thất đấy."
Tịch Nhiên phớt lờ tôi, chỉ đi ngang qua tôi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không nói lời tạm biệt. Sau một hồi gặp gỡ nho nhỏ, tôi nhanh chóng được đưa đến bộ phận, có lẽ người trong văn phòng ít nhiều cũng biết tôi là do Quan Thư Quân sắp xếp nên giao tiếp rất khách sáo.
Các tài liệu về công trình dự án chất đống trên bàn của tôi dày hơn một tập, tôi đã quen tính chất công việc của tôi. Đối mặt với nội dung và số liệu dày đặc, nó thực sự rất đau đầu, theo những gì Quan Thư Quân nói, nếu tôi không hiểu thì nên chủ động hỏi, vậy là các đồng nghiệp rất kiên nhẫn trả lời tôi, thậm chí còn nhiệt tình chỉ dạy tận tình. Không khí văn phòng hài hòa như vậy khiến tôi rất vui.
Tôi bận rộn cả buổi sáng, cả người choáng váng, vừa qua giờ ăn trưa thì có tiếng gõ cửa văn phòng, là thư ký của Quan Thư Quân, cô thò đầu tìm thứ gì đó trong văn phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào tôi, rồi bỗng nhiên tươi cười, tinh nghịch nói: "Đến giờ ăn rồi, có người đang đợi cô đấy."
Bất thình lình, mọi người trong văn phòng nhao nhao lên nhìn tôi, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, có chút ngượng ngùng nói lời tạm biệt: "Ơ...vậy tôi đi trước...sáng nay đã làm phiền mọi người quá rồi... cảm ơn mọi người."
Sau khi dùng bộ kỹ năng ứng xử nơi công sở dành cho người mới xong, tôi lập tức đi ra cửa phòng làm việc. Một cảm giác tầm mắt lập tức không có cỏ mọc trong bán kính năm mét ập tới, Quan Thư Quân hai tay khoanh lại dựa vào cửa sổ chờ tôi, sốt ruột hỏi: "Sao cô lại chậm như vậy?"
"Không phải cô ở Quan Thị à, đến đây làm gì thế?"
Cô ấy làm dáng vẻ như hiển nhiên, thản nhiên đáp lại tôi: "Đây cũng là công ty tôi, tôi tới xem một chút không được à? Đi ăn