Không ai nói nữa, tôi kìm lại sự nóng nảy sắp bùng nổ của mình, nắm lấy cánh tay Quan Thư Quân: "Đi thôi!"
Quan Thư Quân cứ như vậy bị tôi kéo ra ngoài, cô ấy vẫn không buông tay tôi ra cho đến khi xung quanh không có ai, tức giận gầm lên: "Vừa rồi sao cô lại cản tôi? Bị hạ thuốc rồi bị đánh... cô không biết đứng ra cãi lại sao!?"
Tôi xoa xoa mặt, bất đắc dĩ đáp: "Này, này, đây là lãnh địa của cô ta, nếu đáp trả lại, cô cho rằng cô ta sẽ chịu để yên à? Jane không dám động đến cô, cho nên mới trút lên người tôi, người mãi luôn xui xẻo không phải là tôi sao. Tôi biết cô muốn đứng ra bảo vệ tôi, dù sao cô ta là đồng bọn của cô, đừng vì mấy việc vặt vãnh mà gây mất hòa khí."
"Đứng ở đây ngụy biện thì được ích lợi gì? Không phải cô bị đánh sao, không biết cô chịu đựng được đến khi nào, Jane cũng chẳng nể mặt ai đâu, hôm nay coi như ra đòn cảnh cáo cô, về sau cô còn chịu thiệt dài. Sau này, cô tránh xa cô ta ra đi."
"Ơ kìa! Nói giống như là tôi vác cái mặt tới cửa tìm cô ta vậy!"
Mặc dù tôi bị cô ấy giáo huấn, nhưng những gì tôi nói không phải là không có lý, Quan Thư Quân vươn tay sờ mặt tôi: "Đau không?"
"Đương nhiên là đau!"
"Để tôi xem... sưng lên rồi... ra tay cũng nặng lắm...."
Cô ấy quan sát năm dấu tay trên mặt tôi, rồi mệt mỏi nói: "Về nhà thôi, cả ngày nay chưa ăn gì, đói sắp chết rồi."
"Jane cũng tàn nhẫn thật đó, ăn cũng không cho ăn!"
Quan Thư Quân trợn tròn mắt: "Đồ ngốc, còn dám ăn đồ ăn của cô ta sao? Đây là đề phòng tối thiểu."
Sau khi nói xong, Quan Thư Quân sải bước về phía trước, có lẽ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy, thừa dịp không có người chú ý, đắc ý cười cười, cây kim từng chút từng chút giấu ở trong bông vải, đây là đạo lý bốn lạng đẩy ngàn cân, mỗi người dựa vào thực lực bản thân mà so tài.
Ở trong đó, tôi chỉ là một con kiến bé nhỏ, nếu tôi muốn trở thành người chiến thắng, tôi chỉ có thể thỏa hiệp và chen vào mối quan hệ của bọn họ, điều không thể thiếu chính là đặc điểm của loài kiến - con đường tan rã.
Bọn họ bắt đầu xích mích, một khi xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ càng ngày càng kịch liệt, cho đến khi sứt đầu mẻ trán, tôi cũng thuận lợi tiến vào doanh trại của Kiều Quan, mọi việc đều đã được sắp đặt sẵn, nhưng cũng có những chuyện ngoài ý muốn. Rốt cuộc, hôm qua ai theo dõi tôi và Jane?
Chuyện mà Quan Thư Quân và Jane muốn tôi làm dường như rất đơn giản, chẳng qua là tiết lộ mọi chuyện cho giới truyền thông, phơi bày một vài sự thật, khiến cuộc đời và sự nghiệp của Phoebe rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Về bản chất, hành vi như vậy sẽ làm mâu thuẫn thêm trầm trọng, hai người họ rất thông minh và đổ hết lỗi cho tôi.
Khi cả hai người bọn họ mắt nhìn thấy chúng tôi ngày càng gay gắt với nhau, tôi sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, lúc đó sẽ không ai thương hại tôi, và những người xung quanh có thể sẽ rời bỏ tôi, khó mà tưởng tượng ra được, đến lúc đó Phoebe sẽ dùng ánh mắt gì nhìn tôi, nhưng tôi biết rất rõ những gì tôi sắp mất là tất cả những người đã từng yêu thương tôi.
Ngồi trong xe, Quan Thư Quân trầm mặc một lát, cô ấy hẳn là biết tôi đang suy nghĩ cái gì, cho nên bình tĩnh nói: "Hôm qua tôi phái người theo dõi cô."
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô ấy nói tiếp: "Đừng suy nghĩ lung tung, tôi phái người đi theo dõi cô, không phải là tôi không tin cô, mà tôi sợ Jane sẽ ra tay với cô."
Tôi nhỏ giọng oán trách: "Vậy tại sao tối qua cô không đến cứu tôi?"
"Cô say như vậy, cô ta có thể moi được gì từ cô? Với lại nếu tôi đưa cô về ngay, chẳng phải tôi bị lộ sao? Thế nên hôm nay tôi mới chạy đến đây, chụp lén cũng có tác dụng đấy. Tôi cũng chỉ sử dụng lại cách Thu Kỳ dùng với cô thôi."
"Ơ kìa~~ Vậy tôi nên khen cô thông minh, giỏi lắm!"
"Này! Bớt cà khịa người ta đi!"
"Cảm ơn cô, được chưa!"
"Về nấu một bữa ngon cho tôi đi, dùng hành động chứng minh."
"Sao lúc nào cũng muốn tôi vào bếp? Ừm, muốn ăn gì? Chỉ cần tôi biết nấu ăn, hôm nay tôi sẽ cho cô thưởng thức tài nghệ của tôi~"
"Thế này còn tạm được."
.........
"biubiubiu~~"
Quan Thư Quân mặc một chiếc áo khoác dày, hai tay cầm một que pháo hoa đã được thắp sáng, xèo xèo và lấp lánh, vẫy nó trước mặt tôi, vẽ những đường nét ngẫu hứng, tôi ôm pháo hoa được quản gia chuẩn bị sẵn và phóng ra những hình pháo hoa đẹp mắt, chờ đúng giờ rồi châm lửa.
Quan Thư Quân muốn lại gần, tôi vội vàng đem cô ấy kéo ra xa: "Đi ra chỗ khác chơi, coi chừng đụng trúng pháo hoa, nguy hiểm."
Cô ấy ném cái que bị cháy hết đi, ngoắc ngón tay về phía tôi: "Vưu Phi Phàm, cô ăn no chưa?"
Bữa tối giao thừa tối nay, mọi người trong Quan gia không phân biệt chủ tớ đều ngồi quây quần cùng nhau dùng bữa, sau khi Quan Thư Quân ngồi trên ghế chủ trì và phát biểu ngắn gọn, cô ấy đã chuẩn bị một chiếc hộp các tông màu đỏ, mọi người bốc thăm trúng thưởng, ai cũng có quà, tệ nhất là một phong bì lớn màu đỏ vài nghìn nhân dân tệ, cả nhà ăn to lớn vậy chỉ có hôm nay mới náo nhiệt như thế.
Tôi không hiểu bị cô ấy hỏi như vậy, liền ghé sát vào nói: "Tôi ăn no rồi, sao thế?"
"Hôm nay vui không?"
"Vui."
"Không, cô không vui, cô muốn về nhà."
"Tại sao tôi phải về nhà? Về cũng chỉ có một mình tôi."
Cô ấy vẫn đang cười, nụ cười như vậy hiếm thấy và thuần khiết: "Cô biết, chỗ tôi nói là chỗ nào."
Tôi cúi đầu, từ trong túi quần lấy ra hai cây pháo bông, đặt vào tay cô ấy, châm cho cô ấy một cái, tiếp tục nói: "Tôi không muốn đi đâu cả, nơi này rất tốt, vô ưu vô lo."
Kể cũng lạ, kể từ khi tôi hoàn toàn tách khỏi Phoebe, bạn bè của tôi giống như biến mất khỏi thế giới, họ chỉ gửi tin nhắn chúc chứ không có gì khác, lúc này điện thoại di động vang lên thông báo tin nhắn, là của Soso, tôi nhấp vào đoạn video nhỏ và Quan Thư Quân tò mò ghé sát đầu tôi xem.
Khuynh Phàm mặc quần áo mới, xinh đẹp xoay vòng vòng, cuối cùng ghé sát vào máy quay chu chu cái miệng hôn một cái: "Đại