Ván đầu tiên, quản gia và Quan Thư Quân đã tới bài, còn lại tôi và Jane đang tranh nhau, cô ta ngồi dưới tay tôi, động tác cầm bài cũng rất ra hình ra dáng, nhìn cũng không nhìn, dùng ngón tay chà xát quân bài, sau đó ném quân bài vào giữa sòng bài, còn tự tin hô lên: "Bát Vạn."
Tôi đang bưng tách trà thổi thổi, vừa nhìn Bát Vạn lập tức hét lên: "Chow!"
· Chow: khi đánh ăn được 1 con phải hô lên, cách gọi chow ở đây là ăn bài theo kiểu số thứ tự 1-9, ở đây ăn bát vạn có thể là ăn thất vạn bát vạn cửu vạn.
Phản ứng của tôi khiến Jane giật mình, cô ấy trợn mắt nhìn tôi, tôi nhặt bát vạn mà cô ta ném ra, vui vẻ nói: "Tôi nói này, cô cũng thật can đảm, đụng ngay bài chow đều là chữ vạn, ai cũng nhìn ra được bài tôi chỉ một nước, cô còn dám đánh bài vạn, cũng can đảm ghê nhỉ, ây ya~ Điếu móc vàng đơn lá bài (nghĩa là chỉ có một lá bài trên tay), tuyệt ~ "
Sau khi bị tôi mắng, Jane tức giận đập bàn một cái: "Đâu ra nhiều chuyện nhảm nhí như vậy, mau rút bài đi!"
Tôi cầm bài lên thử đi thử lại, trong lòng hét lên nhất vạn nhất vạn nhất vạn, cảm nhận quân bài trong tay, cuối cùng ném mạt chược trong tay vào mặt Jane, hả hê: "Tự rút nhất vạn!..., chow một hàng thêm cặp ù, mời cô nghía qua đẩy mở rộng tầm nhìn~"
Quan Thư Quân làm vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào màu quân bài của tôi, còn kiểm tra đi kiểm tra lại, sau đó thì làm vẻ mặt hết thuốc chữa với Jane, Jane thấy tôi kiêu ngạo, tức giận đẩy hết quân bài xuống, không phục la lên: "Cô chờ đó cho tôi! Lại tới!"
Tôi cười lưu manh như tên côn đồ ngoài đầu chợ, còn châm điếu thuốc, chìa tay ra: "Chờ chờ cái mà chờ, nhìn là rõ rồi, đưa tiền đây!"
Jane lấy ra một xấp tiền và ném nó trước mặt tôi, lẩm bẩm: "Người đầu tiên giành chiến thắng là tờ giấy nháp, đây mới chỉ là bắt đầu!"
Tôi đếm tiền, lắc đầu và hét vào mặt cô ấy: "Tôi đây là kẻ không có bao tay bắt cái con sói trắng như cô~ cô bình tĩnh lại chút nào."
Thế là, tình hình tiếp theo trở thành như thế này ...
Tôi: "Yêu kê!"
Jane giật cướp lấy yêu kê: "Ù!"
Tôi bĩu môi trêu đùa: "Ù muỗi thôi mà, tham vọng của cô đâu rồi hả? Chậc chậc chậc~"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Ù muỗi: Ù nhỏ nhất.
Mở ngăn kéo nhỏ, lấy ra tờ tiền giấy ném cho cô ta: "Thưởng cho cô đó."
"Đồ vô lại!"
....
Tôi: "Oh no! Tự chow."
Kiều Tâm: "Cướp Chow!"
"Ơ, cũng còn biết cướp chow à!"
"Đưa tiền đây!"
"Đây đây đây, lại cho cô chút tiền tiêu vặt."
....
Quan Thư Quân: "Tự rút, Tiểu Thất."
Jane làm vẻ mặt quái dị nhìn Quan Thư Quân ngồi đối diện: "Hèn gì ván này chị không thèm tạo tiếng động gì, chỉ đánh không chạm, ngồi cả buổi hóa ra là bài lớn nha. Thất vạn."
Tôi chộp lấy mạt chược: "Thất vạn! Đôi lớn, ù!"
Lão quản gia: "Thật xin lỗi, Cô Jane, tôi cũng ù rồi."
Tôi cười đến nỗi nước mắt suýt trào ra: "Ha ha ha, cú đúp, ha ha ha ha ha, cô thật đen!"
Sắc mặt Jane quả nhiên tối sầm: "..."
.....
Quan Thư Quân: "Yêu kê."
Jane: "Bóc, Cửu vạn."
Tôi: "Ù!"
Jane hét lên: "Vưu Phi Phàm, cô cố ý đúng không! Vòng trước Quan Thư Quân cũng đánh Cửu Vạn, tại sao cô không ù hả?!"
Tôi tự tin: "Thì tôi thả một vòng không được à? Dù sao cũng đến Tứ gia rồi, bây giờ tôi muốn của cô đó, cho cô tức chết!"
"Cô chờ đó!!!"
....
Đến lúc nghỉ chơi, tôi làm cho Jane thua sạch, sắc mặt cô ấy càng khó coi hơn, còn tôi thì càng kiêu ngạo, cuối cùng Quan Thư Quân chịu không được nữa, nên giẫm lên chân tôi để dưới gầm bàn, chân đau đến thở hổn hển, cô ấy cười đứng dậy thu xếp: "Trời đã khuya, hôm nay đánh tới đây thôi. Trễ rồi, Jane ở lại đây đi, nào dậy rồi thì cùng ăn chè trôi nước, có thêm người trong nhà náo nhiệt hơn."
Tôi mở ngăn kéo đầy tiền, lấy phong bao lì xì mà Quan Thư Quân đưa cho mình ra, vui vẻ hôn lên phong bao lì xì: "Đã nói là sẽ đại cát đại lợi mà!"
Quan Thư Quân cười, gõ lên đầu tôi một cái: "Biến đi ngủ đi."
"Được~"
Jane véo tai tôi, hung dữ hét lên: "Được đó, cô chờ đó cho tôi! Lần sau, tôi sẽ để thua mất luôn cái quần!"
Tôi hất tay cô ấy ra, quay đầu trách móc: "Là ai lớn lối bảo sẽ làm tôi phá sản chứ~ về nhà bế quan tỏa cảng tu luyện thêm mấy năm nữa đi, đồ tiểu pháo!"
Nói xong, tôi vụt chạy về phòng, điên cuồng cả ngày cũng mệt mỏi rồi, thế là quăng mình lên giường, lấy điện thoại ra, nhìn WeChat, mở giao diện trò chuyện của Phoebe, suy nghĩ xem có nên nhắn một tin chúc mừng hay không, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn không đủ can đảm bấm vào ảnh đại diện của cô ấy, chỉ biết lẩm bẩm một mình: "Vợ yêu, chúc mừng năm mới."
Đột nhiên màn hình chuyển thành cuộc gọi đến, dòng chữ Phoebe hiện lên trong mắt tôi, tôi sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống giường, cầm lên lần nữa, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bắt máy.
Tôi chưa kịp nói thì trong tai nghe đã vang lên tiếng nhạc, tôi mở loa ngoài lên, căn phòng tràn ngập giai điệu êm dịu của piano, mặc dù tôi không biết đây là bài nhạc gì, nhưng mà lại cảm thấy khá dễ chịu.
Tôi bước đến bên cửa sổ nhìn vào màn đêm đen kịt, lặng lẽ thưởng thức cảnh sắc trong vườn cùng giai điệu du dương, cho đến khi bài hát kết thúc, thế giới lại rơi vào sự yên tĩnh lạ thường, cô ấy vẫn im lặng như vậy ở đầu dây bên kia, và cuối cùng chỉ nói nhẹ nhàng: "Chúc mừng năm mới."
Tôi cụp mắt cười, đây là món quà năm mới tuyệt vời nhất mà tôi được nhận, nên tôi đáp lại cô ấy rất nhẹ nhàng: "Nguyện vọng năm mới của chị là gì?"
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài thê lương của cô ấy, sau đó cô ấy trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng: "Người yêu trở về."
Bốn chữ này như gió như nước dễ thấm vào lòng tôi, tôi khẽ cau mày, châm một điếu thuốc và chúc: "Chúc nguyện vọng của chị thành hiện thực."
Tôi ôm điện thoại trong tay, đối với những âm thanh xung quanh tự nói với bản thân: "Lao vào biển lửa vì chị, chịu tủi nhục vì chị.... Từ đầu đến cuối chị không hề hay biết, em yêu chị là bình mới rượu cũ."
...
Mồng bảy Tết, mọi người bắt đầu năm mới với niềm hân hoan của ngày hội đầu xuân, nhưng tôi lại bắt đầu một cơn ác mộng mới. Vào sáng sớm, Quan Thư Quân đưa tôi đến Quan Thị, tôi có chút khó hiểu, không phải nên đến Hannuo à? Cô ấy ngồi trong xe vui vẻ nói: "Hôm nay, chúng ta nên chuẩn bị quà năm mới cho Lam Phi Ỷ."
Tôi chợt hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu cô ấy định làm gì, bèn giả vờ bình tĩnh cuộn người lại, uể oải dựa vào cửa kính xe: "Tôi sẽ cố gắng phối hợp."
"Còn một lát nữa mà, thả lỏng chút đi, coi như là một cuộc phỏng vấn."
"Tình cảnh nào tôi chưa gặp, cô còn sợ tôi lo lắng à?"
"Chỉ sợ cô mềm lòng, không dám nói lời tàn bạo."
"Vậy thì cô yên tâm đi, tôi sẽ nói ra hết."
"Vậy thì tốt."
....
Theo chân Quan Thư Quân đi vào văn phòng của cô ấy, một lát sau Jane dẫn theo một người đến, cô ta hào hứng giới thiệuu: "Đây là cô Hồ của báo tài chính kinh tế xxx, hôm nay