Cơn mưa lớn vào đầu hè tháng sáu mang theo sấm chớp, gió buổi tối dễ chịu thích hợp để ngủ, tôi thích ra ngoài trời để ngửi mùi đất sau khi tạnh mưa. Phoebe nói rằng sở thích của tôi là "độc nhất vô nhị", nhưng khi thời tiết như thế này, cô ấy sẽ cùng tôi đi dạo trong vườn.
Sân vườn Quan gia vừa mới được người ta chăm sóc lại, cỏ mọc dưới chân tôi đều là mới, nghe tiếng côn trùng kêo cùng với ánh đèn mờ ảo, tôi lững thững đi trên con đường đá nhỏ với điếu thuốc trong tay, đêm khuya chỉ còn lại cái bóng làm bạn đồng hành với tôi, cũng may là tôi đã quen với cô đơn.
"Đêm khuya không ngủ, đến đây chơi cái gì vậy?"
Âm thanh đột ngột phía sau khiến tôi giật mình rớt điếu thuốc đi, tôi cúi xuống nhặt điếu thuốc lên phủi bụi rồi tiếp tục ngậm trong miệng, tức giận nhìn Quan Thư Quân: "Cô là mèo à, đi không có tiếng động gì hết... Tôi ngủ không được nên đi dạo~"
Quan Thư Quân nghịch ngợm búng mũi tôi lấy đi điếu thuốc của tôi: "Cho nên, chúng ta thực sự có duyên phận ~"
Tôi giả vờ không để ý đến cô ấy, quay người đi vào nhà, Quan Thư Quân không vui, vội kéo tay áo tôi hỏi: "Này, cô đi đâu vậy?"
"Đi ngủ chứ đi đâu."
"Không phải cô không ngủ được sao?"
"Tôi có thể ngủ khi nhìn thấy cô."
"Cô! Vưu Phi Phàm, có phải dạo nào tôi tốt tính nên cô quen rồi không hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhìn cô ấy như muốn phát giận, cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn đi nhìn lại, cũng là phụ nữ thành đạt, sự điềm tĩnh của Quan Thư Quân có phải bị chó ăn rồi không, đến giờ mà bộ dáng cô ấy vẫn không hề đoan trang đứng đắn, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Vậy cô nói tôi nghe xem, nửa đêm canh ba, cô đến đây làm gì hả?"
Quan Thư Quân dưới cái nhìn chằm chằm của tôi có chút sởn tóc gáy, bối rối quay đi, lẩm bẩm một mình: "Tôi ngủ rồi, chẳng qua lại gặp ác mộng nên tỉnh, cho nên chạy ra đây hít thở không khí."
"Ác mộng? Cô cả ngày vô ưu vô lo, sao lại gặp ác mộng?"
Tôi biết rõ còn cố tình trêu chọc, Quan Thư Quân tưởng tôi sẽ an ủi cô ấy nên nghe tôi nói xong, cô ấy liền tức giận trừng mắt với tôi: "Cô biết rõ... biết rõ.... chỉ biết bắt nạt tôi!"
"Cô làm sao thế, làm sao thế, nói chuyện thôi, chứ sao lại động tay với tôi!"
Cô ấy đưa tay ra và định véo vào mặt tôi, rút kinh nghiệm từ bài học đau đớn, thấy cô ấy giơ tay ra tôi lập tức trốn, lấy miệng đấu miệng, hai chúng tôi ở trong vườn chơi trò mèo vờn chuột. Quan Thư Quân chạy mệt, chống tay lên eo thở hổn hết: "Nghỉ giữa hiệp... nghỉ giữa hiệp...."
Tôi cũng vừa thở hổn hển vừa cười: "Ha ha ha... cô định chơi tiếp à ... đợi tôi một lát..."
Nói xong, tôi chạy vào phòng lấy hai chai nước uống, vội vàng chạy đến chỗ Quan Thư Quân, đưa khăn giấy mà tôi mang theo, vừa nhéo cổ họng tôi vừa nói bằng một giọng kỳ lạ: "Điện hạ, người còn cần gì nữa không, tiểu tử chuẩn bị cho người~"
Quan Thư Quân cười, cầm khăn giấy lau mồ hôi, sau đó phối hợp với tôi: "Tiểu Phàm Tử, mở nước ra cho trẫm."
"Dạaa~"
Tôi mở bình nước cho Quan Thư Quân, cười nói: "Nói đi, mơ thấy ác mộng gì?"
Quan Thư Quân tay dừng một chút, nụ cười bên khóe môi dần dần nhạt đi: "Tôi nằm mơ thấy Tần Quân."
"Chắc là cô nhớ chị cô."
Cô ấy uống một ngụm nước, chúng tôi đi đến cây dù trong sân vườn ngồi xuống nghỉ ngơi, Quan Thư Quân chỉ vào một vùng đất trống nói: "Trước kia, tôi rất dạo chơi trong sân vườn, lúc đó Tần Quân sẽ chơi cùng tôi, chúng tôi trốn trong góc ăn kem, người giúp việc tìm khắp trong nhà không thấy chúng tôi, liền quanh quẩn trong sân gọi tên chúng tôi. Lần nào chơi trốn tìm cũng bị bắt hết."
Tôi nghịch bình nước trong tay, mạnh dạn hỏi: "Vậy... không cứu cô ấy... cô có hối hận không"
Có lẽ khi Quan Thư Quân đối mặt với tôi, cô ấy thật sự đã buông lỏng cảnh giác, nghe thấy câu hỏi của tôi, cô ấy không còn né tránh nữa, nhưng vẻ lo sợ trên mặt khiến người ta khó chịu, cô ấy cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình với vẻ hối hận, sau đó mỉm cười: "Lúc biết tin chị ấy qua đời, tôi đã ngồi ở chỗ này, cô nói xem tôi có hối hận không? Chị ấy cố chấp đến cùng, người không hối hận, có lẽ chỉ có mình chị ấy."
"Tôi không hiểu cô tích chứa bao nhiêu oán khí, mới có thể quyết đoán như vậy, tôi cơ hồ có thể cảm giác được, khi cô từ chối Tần Quân, cô ấy tuyệt vọng hơn là đau khổ."
Sau khi nghe những lời của tôi, Quan Thư Quân phá lên cười, nhưng khi cô ấy cười, giọng điệu của cô ấy thay đổi và cô ấy trở nên rất mong manh, cô ấy nhìn về phía xa và nhớ lại quá khứ không muốn nhớ đến:
"Từ nhỏ tôi đã được đặt rất nhiều kỳ vọng. Mọi người đều nhìn tôi như thể họ đang nhìn thấy tiền, nhưng Tần Quân thì khác. Chị ấy không tranh giành, thứ gì cũng cho tôi hết, tôi biết hoàn cảnh của chị ấy, cho nên luôn cân nhắc đến cảm nhận của chị ấy, tôi ăn ngon, thì chị ấy cũng được ăn ngon, tôi có quần áo mới mặc, chị ấy cũng có quần áo mới để mặc, chúng tôi cùng nhau đọc truyện cổ tích, lúc đọc cô bé lọ lem, tôi sẽ ôm chị ấy và nói, nhà của chúng tôi không có lọ lem, chúng tôi đều họ Quan, số phận đều giống nhau.
Nhưng cô biết không? Khi ba mẹ đột ngột qua đời, cơ nghiệp to lớn của gia đình trong mắt người ngoài trở thành gánh nặng lớn đối với tôi, một cô gái non nớt như tôi làm sao chịu nổi? Một đám cáo già đang thèm muốn Quan Thị, tôi cần Tần Quân, chị ấy hợp vị trí chủ tịch hơn tôi, có bao nhiêu người muốn có quyền như thế, ấy vậy mà chị ấy lại không cần, chị ấy muốn tự do không muốn trách nhiệm, né tránh tôi, sống thanh thản cuộc sống một mình của chị ấy.
Hạnh phúc tích lũy bằng tiền bạc đều là bề ngoài để người khác nhìn thấy, tôi có nhiều tiền bao nhiêu thì áp lực của tôi nhiều bấy nhiêu, tôi cũng từng là người lương thiện, nhưng mà cái thế giới này đâu có bao nhiêu người thiện lương, nói cách khác, giống như cô từng nói, chúng ta đều từng là dê, xung quanh đều bị sói vây quanh.
Tôi làm sao mà không hận chị ấy, rõ ràng chị ấy yêu thương tôi đến thế, vậy mà