"Loại người tôi ghét nhất là kiểu người có tiền xem thường người khác như cô, tự cho làm bản thân có xuất thân trâm anh thế phiệt, cho nên muốn làm gì thì làm, coi thường người khác. Tôi nói cho cô biết, tiền hay quyền tôi chẳng thèm, thứ tôi muốn... chính là mạng của cô!"
Giọng điệu chán ghét của Hà Mộc nói ra đã đủ rõ, nói xong, anh ta đập vỡ chai thủy tinh, âm thanh vỡ vụn chói tai truyền đến tai tôi, tôi theo tiếng động từ từ tìm ra bọn họ, chỉ thấy Quan Thư Quân đang bị trói trên ghế, có cảm giác như thời thế xoay chuyển a.
Thu Kỳ dựa vào tường và khoanh tay im lặng, tôi cũng không định trốn, dù sao thì cũng nên đối mặc, muốn đối mặt với đám người lừa dối tôi, bọn họ muốn đối mặt Quan Thư Quân nhận lời thú tội, mà Quan Thư Quân phải đối mặt với cái chết của Quan Tần Quân, đã đến lúc phải kết thúc mối quan hệ phức tạp này.
Kèm theo tiếng bước chân, tôi mở miệng cảnh cáo: "Ai dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ không tha cho kẻ nào hết."
Ánh mắt ba người lần lượt rơi trên người tôi, Quan Thư Quân nhìn thấy tôi, không khỏi kêu lên: "Vưu Phi Phàm! Cô tới đây làm gì?"
Trong mắt Hà Mộc hiện lên một tia giảo hoạt, anh ta đá bay cái chai rỗng dưới chân, vẻ mặt âm trầm: "Hừ! Cô tới thật đúng lúc, chúng ta chậm rãi tính sổ với cô!"
Trên mặt Thu Kỳ hiện lên tia kinh ngạc, cô ấy bước về phía tôi, muốn giải thích gì đó, dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, cô ấy ngập ngừng không nói nên lời, chỉ còn cách đưa tay ra định nắm lấy cánh tay tôi, tôi vội né tránh, cô ấy đứng yên và từ từ rút tay về: "Lần này đừng lo cho bọn tôi, được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, chính trực nói: "Có biết chuyện đang làm là phạm pháp không, chẳng lẽ muốn vào ăn cơm tù à, mới cảm thấy thỏa mãn sao?"
Thu Kỳ nghiến răng nhắm mắt lại: "Tôi và Hà Mộc đã chờ đợi ngày hôm nay bao nhiêu năm rồi? Cô sẽ không bao giờ biết cái cảm giác mất đi tình yêu mãi mãi, mang theo đau khổ đi đến ngày hôm nay là thế nào đâu, chúng tôi nghĩ mọi cách để tiếp cận cô, tiếp cận Lam Phi Ỷ chính là muốn gián một đòn lên người phụ nữ này, kế hoạch thay đổi liên hồi thế nhưng không có kết quả, cuối cùng tôi đã hiểu ra một chân lý, trông cậy người khác là vô ích, phải dựa vào bản thân mới được. Quan Thư Quân trói tôi một lần, hôm nay cũng coi như ăn miếng trả miếng, mong cô đừng cản tôi."
"Cho nên? Cô nhất định phải để cô ấy chết sao? Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa? Sảng khoái nhất thời rồi sau nữa thì sao? Có biết bản thân sẽ hứng chịu gì không?"
"Thu Kỳ, đừng đôi co với cô ta nữa! Làm đi!"
Hà Mộc nói xong, Thu Kỳ nhanh chóng lấy từ trong túi ra một con dao và chỉa nó trước mặt tôi, cô ấy bất lực nói: "Đừng làm khó tôi, đây là việc của tôi, hãy để tôi tự giải quyết."
Tôi tiến lên một bước, để lưỡi dao sắc bén chạm vào ngực mình, mặt không đổi sắc nói: "Vậy cô cứ làm đi."
Thu Kỳ vẫn luôn là người lương thiện, cô ấy luôn không thể đối phó với sự phản kháng quyết liệt, cô ấy lùi lại một bước: "Đừng tới đây! Phi Phàm, đừng tới đây!"
Nhìn thấy Thu Kỳ chĩa thẳng con dao vào tôi, Quan Thư Quân cao giọng và gầm lên giận dữ: "Không phải muốn mạng sống của tôi sao, nhằm vào tôi đi, đừng chạm vào cô ấy! Không được chạm!"
Với một cái tát, Hà Mộc không thương tiếc tát vào mặt Quan Thư Quân ba cái, máu chảy ra từ khóe miệng, có thể tưởng tượng nó mạnh đến mức nào.
"Có chỗ để cô nói chuyện à?"
Cảnh tượng này quá chói mắt, tôi nóng nảy: "Đánh phụ nữ, Hà Mộc! Anh còn là đàn ông sao?"
"Cô im đi! Xen vào chuyện người khác, làm hỏng chuyện tốt của tôi!"
Hà Mộc hét lên và ngắt lời tôi. Đương nhiên, Quan Thư Quân chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như vậy, cô ấy bị tát, mặt nghiêng qua một bên nhìn chằm chằm vào khoảng không cách đó không xa, Thu Kỳ cũng bị hành động của Hà Mộc làm cho kinh sợ, có lẽ cô ấy không thể chấp nhận được hành vi của một người đàn ông đánh một người phụ nữ, hay nói cách khác, cô ấy không ngờ hành vi của Hà Mộc lại đê tiện như vậy.
Khóe miệng nhuốm máu của Quan Thư Quân nhếch lên một đường cong xinh đẹp, sau đó cô ấy bắt đầu cười một cách khó hiểu, cười một lúc lâu, thở không ra hơi, sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới nói một câu chuyện chưa kể:
"Ha ha ha, lừa gạt có thể chia làm rất nhiều cảnh giới, lừa tiền, lừa đồ ăn uống, lừa quan hệ các loại... Có thể nói là đủ loại thủ đoạn, nhưng đáng sợ nhất chính là lừa gạt tình cảm.
Bọn mày đã trêu vào người không nên trêu, làm xáo trộn quỹ đạo cuộc sống của người khác, còn lừa tình người vô tôi, đây là một điều tối kỵ, vì vậy dù kế hoạch có cẩn thận đến đâu cũng chỉ có kết cục thất bại. Mày vốn tưởng rằng bản thân sẽ thắng đẹp, nhưng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn dùng cách bẩn thỉu nhất để công kích tao, cái thủ đoạn này thật nhàm chán."
Tôi không hiểu tại sao Quan Thư Quân vẫn cố gắng khiêu khích Hà Mộc vào lúc này, rõ ràng lời nói của cô ấy có ảnh hưởng tiêu cực, Hà Mộc lấy ra một con dao găm rồi lướt qua lướt lại trên gương mặt cô ấy, lưỡi dao sắc bén chỉ cần bất cẩn có thể phá hủy gương mặt cô ấy, thế mà vẻ mặt Quan Thư Quân vẫn tỏ ra anh dũng không sợ chết, cứ vậy nhìn chằm chằm vào Hà Mộc, miệng vẫn không dừng lại, là đang nói cho Thu Kỳ nghe: "Thu Kỳ à, cô có biết không? Chỉ có cô là kẻ ngây thơ, một lòng nghĩ để tôi hai bàn tay trắng, nhưng mà cô có từng hỏi Hà Mộc chưa, anh ta có lừa gạt gì cô không?
Từ lúc cô đến đây, cô cùng anh ta đến gặp những người gọi là làm ăn kinh doanh, bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè sao? Nào, để tôi nói cho cô biết, Hà Mộc đã làm gì sau lưng cô. Theo như tôi biết,