Thấy Lệ Y nghi ngờ bà ta chẳng những không sợ ngược lại còn đáp.
"Nếu cô nghĩ ra hèn nhát tới nỗi khiến phải giết cha cô, thì cô nên tự suy nghĩ lại đi Lệ Y thật sự việc gì mà khiến ta phải ra tay làm bẩn tay mình chứ?"
Nói rồi đầu của bà ta liền nghẹo sang một bên, Lệ Y thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày lại cả bàn tay liền rút lại.
"Nếu vậy…không lẽ là do ông ấy tự bỏ đi sao? Không phải là do bà giết ông ấy?"
“Thông minh đấy, đúng thật là tự ông ta bỏ đi nên ta mới nói vậy, mà giờ tất cả những gì cô thắc mắc ta đều nói rồi đấy và giờ việc kết thúc đi cái mạng sống nhỏ bé, chắc ta cũng nên làm ha?"
"Bà…"
Còn chưa kịp để Lệ Y nói tiếp, quái vật liền giơ bàn tay phải lên không chần chừ mà bắn thứ gì đó về hướng của cô.
Lệ Y bị bắn văng ra xa, hứa tay bị ghim vào bức tường.
"Cái…"
Cô đưa hai mắt nhìn hai tay mình, tất cả đều bị ghìm chặt một thứ gì đó chẳng biết là thứ gì, cô cố gắng dùng hết sức lực mà lôi mạnh ra.
Nhưng dù cố dùng hết sức lực, đổi lại vẫn như vậy có cố gắng thi chỉ có bàn tay là chuyển động được, còn về việc muốn thoát ra là điều vô ích.
"Tại…Tại sao?…"
"Ngươi muốn thoát ra đúng không?"
Giọng nói của bà ta vang lên, Lệ Y đổ dồn tất cả ánh mắt về phía của bà ta khẽ nhíu mày lại.
"Ha, việc gì lại phải vậy? Một kẻ hèn nhát như bà thì mới tìm đến đây? Vì muốn giết tôi nên phải tìm đến căn nhà cũ kĩ này?"
Lệ U giờ chẳng hề lộ vẻ mặt sợ hãi nay nhút nhát nữa, thay vào là nhìn thẳng mặt vào bà ta cô chỉ biết cắn răng lại ánh mắt nhìn bà ta đầy oán khí.
"Haha, nếu ngươi nói ra như vậy, chắc ta sẽ tặng một món quà bất ngờ thay cho lời cảm ơn ha.
"
Nói rồi con quái vật liền giơ tay lên không nghĩ nhiều mà bắn thứ đấy về phía của Lệ Y, bắn đúng trên người của cô.
"Gì…Gì vậy…?"
Cô cúi xuống nhìn một chất lỏng màu trắng đục ở trên người mình, hơn nữa cô còn để ý thấy có một cái gì đó nhỏ xíu chẳng khác gì như quả trứng vậy.
Nhìn thứ trước mặt mình cô bỗng cảm thấy hình như có chút quen quen.
"Đừng nói là đây là trứng giòi ?"
Uyển Nhị thấy cô nói đúng liền khẽ nhếch mép cười vỗ tay như để tán thưởng rồi nói.
"Chính xác, cái bé bé kia chỉ nhỏ bằng một hạt bụi chính là trứng giòi, còn chất lỏng trắng đục đấy là thứ sẽ đẩy việc giòi trưởng thành hơn mà bắt đầu sinh sản hơn, quá trình sẽ không ngừng xảy ra chỉ chốc lát mà nó sẽ ở hất trên cơ thể của cô.
"
Nói rồi bà ta không quen nở một nụ cười quỷ dị, còn cô sau khi biết được mọi thứ cả người dường như đều suy sụp vậy, không dám tin.
Cơ thể liền run rẩy ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía bà ta mà nói lớn.
"Bà…"
Nhìn thấy phản ứng của Lệ Y, bà ta đắc ý hai tay khoanh lại vào nhìn rồi nói.
"Để ta xem bây giờ liệu trong cái trường hợp này, cô có thể làm gì được đây, Triệu Lệ Y?"
Nói rồi những con giòi bắt đầu phất triển từ một con cho tới cả một đống, nhìn sự trưởng thành của những con giòi, Lệ Y sợ tới nỗi không dám nhìn thẳng cô nhắm chặt hai mắt lại với nhau, quay đầu về phía khác.
Còn những con giòi đang không ngừng di chuyển trên cơ thể của cô.
Một con thì di chuyển về hướng nách còn một con hoặc mấy con di chuyển có khi còn có con di chuyển về hướng đùi, đặc biệt hơn có một con giòi phát trên thật sự phải nói là vượt hơn tất cả con giòi khác.
Một con giòi phải nói là to lớn, lớp vỏ trắng nhà cộng thêm đầu là đen lẫn pha vào là đỏ, chầm chậm quấn vào cơ thể của Lệ Y.
"Ư…"
Lệ Y dù có cố gắng không dám phát ra một tiếng động nào dù chỉ là một chút, có lẽ vì do đau đớn hoặc phải chăng đã chạm tới chỗ hiểm nên mới vậy?
"Thật sự không ngờ giờ mình được ở trên cơ thể của một nữ nhân xinh đẹp như này.
"
Giọng con giòi phát ra thay vì nói những tiếng rè rè, ngược lại là nói được hẳn tiếng việt, Uyển Nhị thấy vậy bà ta không dám tin giòi lại có thể nói.
Hai mắt có chút ngơ ngác lúc thì nháy một lần rồi hai ba lần một lúc, bà ta mới lấy lại ổn định được mà nghĩ.
’Nếu con giòi nói được? Thật sự đúng là khiến mình không tin nổi mà cũng được của nó đấy.
Nói rồi con giòi quay lại nhìn thân thể tr.ắng nõn nà và thân hình chuẩn chỉnh của Lệ Y, không nghĩ nhiều đuôi của nó mạnh bạo liền trực tiếp xé rách quần áo của cô.
"AAA…"
Mặc dù cô đã nhắn mắt thật chặt nhưng vẫn cảm nhận được có kẻ nào đó đã xé quần áo của mình, vì xấu hổ lần sự ngại ngùng mà Lệ Y quay đầu về hướng khác mặt không ngừng đỏ ửng lên.
’Kẻ nào vậy mà lại dám…
Lệ Y không dám tin kẻ trước mặt vậy mà lại xé rách quần áo của mình ra, thậm chí cô còn có thể nghe được ra tiếng ’Soạt một cái.
Nhưng cô đâu biết rằng người ở trước mặt vốn không phải là con người mà là một con giòi đang nhìn mình một cách thèm thuồng.
Nước dãi của con giòi từ từ chảy xuống, thay vì nên nói là chảy từ từ, ngược lại là toàn những cục nước dãi to xuống dưới sàn nhà, có khi còn ở trên người của cô.
Ngửi thấy mùi khó chịu Lệ Y buồn nôn tới nỗi suýt nôn ra, mắt khẽ nhíu lại mà nhìn người trước mặt.
Thay